Vì có chữ Thuý trùng với một chữ trong tên Kiều nên Kim Trọng mới mừng thầm là có duyên số tiên định. 281. Bài: Bày ra, xếp đặt sẵn, do chữ "an bài". 283. Song hồ: Cửa sổ dán giấy. Cành mây: Cánh cửa sổ. 285-286. Hoa hậu Tiểu Vy khoe eo thon cực chất trên đường phố Nhật. Ngay sau khi quyết định chính thức tham gia Hoa hậu Hoàn vũ Việt Nam 2019, Á hậu Quốc tế Thúy Vân liên tiếp cho ra lò những bộ ảnh mới gây ấn tượng với công chúng ái mộ. Thúy Vân 'nhá hàng' Hoa hậu Hoàn vũ Việt Tin tưởng mà gửi gắm, hi vọng.Bắt buộc, thông cảm mà chịu."Cậy""Chịu""Thưa"Sự trang trọng ngôn ngữ của lí trí.1.Thuý Kiều giãi bày lí do, tìm cách thuyết phục để trao duyên cho Thuý Vân: - Thuý Kiều dùng lời lẽ để thuyết phục Thuý Vân: + Kể cho Vân nghe hoàn Cách Trân Đài nói về Thúy Vân với sự trân trọng những điều đàn chị đã hướng dẫn mình hay khoảnh khắc Thúy Vân thủ thỉ với Kim Duyên đề nghị được hỗ trợ giúp đỡ Duyên chuẩn bị chinh chiến quốc tế khiến khán giả càng thêm yêu mến cô. Bỏ lại những điều Top 25 Tên Bé Gái Hay Và Ý Nghĩa 2022. Tenhay.vn giới thiệu bạn Top Tên Bé Gái Hay Và Ý Nghĩa năm 2022 (Nhâm Dần), bố mẹ đừng bỏ lỡ nhé. An Nhàn: Bố mẹ mong con sẽ có một cuộc sống an nhàn, tự tại. Trang Đài: Con là một cô gái mạnh mẽ,xinh đẹp, biết cách đối nhân xử Việc bán mình đã thu xếp xong, Kiều ngồi trắng đêm nghĩ đến thân phận và tình yêu, rồi nàng nhờ Thúy Vân thay mình kết duyên với Kim Trọng. Đoạn trích từ câu 723 đến 756 được đưa vào giảng dạy trong chương trình Văn học, Ngữ văn lớp 10, lấy tên là Trao duyên. Cậy em 6m1U. Thúy Kiều đã phải lấy chồng 6 lần Mã Giám Sinh, Thúc Sinh, Bạc Hạnh, Từ Hải, Thổ Quan và Kim Trọng nhưng chỉ có 3 người yêu. Đó là Kim Trọng, Thúc Sinh và Từ Hải. Kim Trọng là người yêu đầu tiên và là người chồng cuối cùng của Thúy Kiều. Hai Kiều e lệ nép vào dưới hoa. Hình minh họa. Nguồn Internet. Hai người yêu nhau khi chưa ai qua vòng thơ bé. Thúy Kiều lúc đó mới “xuân xanh xấp xỉ tới tuần cập kê” đến tuổi lấy chồng. Như vậy lúc gặp và yêu Kim Trọng nàng mới 15 tuổi. Kim Trọng cũng chẳng hơn gì, “với Vương Quan, trước vốn là đồng thân” bạn học với Vương Quan mà Vương Quan là “một trai con thứ rốt lòng” của nhà họ Vương, tức là con trai út, em của “hai ả Tố Nga” Thúy Kiều và Thúy Vân. Như vậy Kim Trọng, có lớn tuổi hơn Vương Quan thì cũng chỉ là 16, 17 tuổi là cùng. Tâm, sinh lý của tuổi ấy chưa có điều kiện cho một tình yêu đầy đủ và bền chặt. Tình cảm chẳng qua chỉ là rung động đầu đời của tuổi trẻ. Ở hội Đạp thanh, đi chơi tiết Thanh minh đám trẻ con ấy đã gặp nhau. Khi chị em Thúy Kiều Trông chừng thấy một văn nhân, Lỏng buông tay khấu, bước lần dặm băng. Đề huề lưng túi gió trăng, Sau chân theo một vài thằng con con. Tuyết in sắc ngựa câu giòn, Cỏ pha màu áo nhuộm non da trời. Cả hai chị em nhà Kiều đã xao xuyến, đã rung động trước chàng trai mới quen “hai kiều e lệ nép vào dưới hoa”. Hai kiều, hai người đẹp – chữ kiều ở đây với nghĩa là đẹp chứ không phải tên riêng. Rồi khi chia tay thì “khách đã lên ngựa, người còn ghé theo”. “Người” chứ không phải chỉ mình Kiều “ghé theo”. Đến đây ta biết là Kim Trọng được cả hai cô gái nhà họ Vương để ý. Nguyễn Du vốn tài chơi chữ, với giọng hài hước đã phán ngay “Người quốc sắc, kẻ thiên tài/ Tình trong như đã, mặt ngoài còn e” như sau này viết về Bạc Hạnh “Bạc đem mặt bạc kiếm đường cho xa”. Người quốc sắc là Thúy Kiều, nhưng kẻ thiên tài là Kim Trọng thì còn phải xem lại. Chính Nguyễn Du nói với Thúy Kiều về Kim Trọng Nguyên người quanh quất đâu xa, Họ Kim tên Trọng, vốn nhà trâm anh. Nền phú hậu, bậc tài danh, Văn chương nết đất, thông minh tính trời. Phong tư tài mạo tót vời, Vào trong phong nhã, ra ngoài hào hoa. Xem “lý lịch trích ngang” của Kim Trọng ta thấy anh ta là con nhà gia thế trâm anh, giàu có phú hậu, đẹp mã phong nhã, hào hoa nhưng bất tài văn chương là nhờ phát mồ mả nết đất, thông minh là do trời cho tính trời mà có1. Những đặc điểm đó, Thúy Kiều – một cô gái 16 tuổi, sống trong nhung lụa “êm đềm trướng phủ màn che. Tường đông ong bướm đi về mặc ai” làm sao mà biết được. Chỉ sau này khi đã yêu Kim Trọng, qua tiếp xúc, nàng mới dần nhận ra. Chính vì vậy mà Thúy Kiều mới có vai trò quan trọng và ứng xử khác lạ trong quan hệ tình cảm với Kim Trọng từ khi mới yêu cho đến tận 15 năm sau, khi gặp lại và thành hôn với chàng nhưng chỉ “đem tình cầm sắt đổi ra cầm cờ”. Tan hội Đạp thanh, lũ trẻ chia tay nhau trong tình cảm lưu luyến, hơn nữa “tình trong như đã, mặt ngoài còn e”, Kim Trọng lấy cớ thuê nhà Ngô -Việt thương gia, hàng xóm Vương ông để trọ học, nhưng thực chất là tìm cơ hội để gặp hai Kiều. Dù cụ Nguyễn Du đã ca ngợi Kim Trọng là “tài mạo tót vời” nhưng xét tất cả trong mối tình Kim – Kiều thì chỉ có mỗi cái sự thuê nhà trọ học của anh là thông minh thôi, còn tất cả mọi ứng xử của chàng chẳng có mảy may nào chứng tỏ anh ta có tài cả. Một ngày Thúy Kiều dạo vườn hoa, vướng cái trâm cài tóc lên cành đào, Kim Trọng vô tình bắt được và gặp được Thúy Kiều, khi nàng đi tìm thoa. Gặp nhau, trai gái vui mừng, Kim – Kiều thỏa lòng mong nhớ nhưng Kim Trọng vẫn đứng bên tường nhà mình mà tán tỉnh Thoa này bắt được hư không, Biết đâu Hợp Phố mà mong châu về! Và Thúy Kiều vẫn đứng bên nhà mình, nói vọng sang Ơn lòng quân tử sá gì của rơi. Chiếc thoa nào của mấy mươi, Mà lòng trọng nghĩa khinh tài xiết bao. Rồi Kim Trọng “vội về thêm lấy của nhà/ Xuyến vàng đôi chiếc, khăn là một vuông” để tặng bạn gái. Bây giờ Kim Trọng mới “thang mây rón bước ngọn tường”trèo lên thang mây nhoài người nhìn qua tường và thấy “phải người hôm nọ rõ ràng chẳng nhe?” rõ ràng, đúng là người hôm nọ gặp ở hội Đạp thanh. Giả sử cành thoa là của Thúy Vân thì sao? Thì làm gì có Truyện Kiều! Nhờ đó mới có chuyện tình yêu giữa Thúy Kiều và Kim Trọng. Cũng từ đây ta thấy tất cả là do Thúy Kiều chủ động. Khi Kim Trọng tỏ tình, Thúy Kiều như mọi người con gái nề nếp, có giáo dục trả lời Dù khi lá thắm chỉ hồng, Nên chăng thì cũng tại lòng mẹ cha. Nặng lòng xót liễu vì hoa, Trẻ thơ đã biết đâu mà dám thưa. Nàng chỉ nói cho phải phép thôi. Bởi vì ngay đó, khi Kim Trọng năn nỉ thì nàng đã nhận lời ngay Đã lòng quân tử đa mang, Một lời vâng, tạc đá vàng thủy chung Xem thêm Bí kíp ghi chép bài hiệu quả của một học sinh ưu tú – JobsGO Blog Thời gian sau là dịp may ngẫu nhiên đến, gia đình Vương ông về quê mừng sinh nhật nhà ngoại. Nàng đã chủ động chuẩn bị hoa quả để đón người yêu Thì trân thức thức sẵn bày rồi đi sang nhà Kim Trọng Gót sen thoăn thoát dạo ngay mé tường Thúy Kiều phải Lần theo núi giả đi vòng, Cuối tường dường có nẻo thông mới rào. Xắn tay mở khóa động đào, Rẽ mây trông tỏ lối vào Thiên Thai. Rồi cùng Kim Trọng Sánh vai về chốn thư hiên, Góp lời phong nguyệt, nặng nguyền non sông. Thúy Kiều xem tranh và đề thơ, khen tranh Kim Trọng vẽ và chuyện trò về mình, về nhân duyên của hai người cho đến gần sáng Ngày vui ngắn chẳng đầy gang, Trông ra ác đã ngậm gương non đoài thì Kiều mới ra về. Về nhà biết bố mẹ “còn dở tiệc hoa chưa về” nên nàng lại Xăm xăm băng lối vườn khuya một mình. Lần nữa lại “cọc đi tìm trâu” Nàng rằng khoảng vắng đêm trường, Vì hoa nên phải đánh đường tìm hoa. Lưu ý ở đoạn trên động đào, Thiên Thai trong văn hóa dân gian Trung Quốc và Việt Nam là chỉ nơi tiên ở. Hoa chỉ đàn bà con gái Từ điển Truyện Kiều có 107 lần, duy nhất một lần này Nguyễn Du dùng hoa để chỉ Kim Trọng. Lần gặp gỡ này, ngay trong đêm đôi bạn trẻ say sưa trao gửi tình yêu. Họ “tiên thề cùng thảo một chương/ Tóc mây một món dao vàng chia hai”, rồi Chén hà sánh giọng quỳnh tương, Dải là hương lộn bình gương bóng lồng. Uống rượu, quấn quýt đến sổ cả dải áo, ôm nhau, bóng hai người lồng vào nhau trong gương thành một. Nhưng Kim Trọng chỉ dừng lại đó, bởi anh ta sợ, không dám làm gì xa hơn với lý do chưa dạm hỏi Thúy Kiều Chày sương chưa nện cầu Lam, Sợ lần khân quá ra sàm sỡ chăng? Thúy Kiều lại phải động viên, khuyến khích người yêu Đừng điều nguyệt nọ hoa kia, Ngoài ra ai có tiếc gì với ai. Đến thế mà Kim Trọng lại đem chuyện âm nhạc cầm đài với Chung Kỳ ra để lảng tránh, rồi đưa đàn cho Thúy Kiều. Thúy Kiều đành phải đánh đàn. Tiếng đàn của Thúy Kiều gửi gắm và mời gọi tình yêu làm cho Kim Trọng say đắm và “có chiều lả lơi”. Tất nhiên, người con gái nào cũng phải tỏ ra “đứng đắn” mà ngăn lại, nhưng ngay đó nàng lại khuyến khích Vườn hồng chi dám ngăn rào chim xanh. Nhưng Kim Trọng cũng chỉ đến đó là dừng lại. Kim Trọng là nho sĩ, vốn chỉ giỏi lý luận, không thực tế, không hiểu tâm lý, tình cảm của phụ nữ. Gặp người yêu mà chỉ toàn nói tranh vẽ, chuyện văn chương và âm nhạc với những điển tích, điển cố, ngồi nghe từ “Hán Sở chiến trường”, đến bản nhạc “Phượng Cầu” và “Kê Khang với khúc Quảng Lăng” thời Tần, rồi lại khúc “Quá quan” của Chiêu Quân đi cống Hồ… thì Thúy Kiều cũng đành chịu để rồi sau này, khi đã chia tay với Kim Trọng, nàng đã phải luyến tiếc ân hận và trách móc Nhị đào thà bẻ cho người tình chung. Ngay hôm đó Kim Trọng phải về Liêu Dương hộ tang chú. Lúc chia tay, Thúy Kiều lại phải chủ động trong tình cảm. Cái bệnh của nho sĩ là nghi ngờ, Kim Trọng không tin người yêu “dám xa xôi mặt mà thưa thớt lòng” nên phải dặn dò Gìn vàng giữ ngọc cho hay, Cho đành lòng kẻ chân mây cuối trời. Để an ủi, động viên Kim Trọng, Thúy Kiều lại lần nữa khẳng định Xem thêm Nội dung trọng tâm khi soạn bài Tiếng Việt lớp 3 Cậu bé thông minh Đã nguyền hai chữ đồng tâm, Trăm năm thề chẳng ôm cầm thuyền ai. Không hành động, mưu mẹo như Thúc Sinh, không quyết liệt như Từ Hải nên Kim Trọng đã không có được Thúy Kiều. Thời gian xa cách, đi Liêu Dương chịu tang, Kim Trọng chỉ suy nghĩ, buồn cho bản thân mình, bồi hồi khổ não Ngại ngùng một bước một xa Một lời trân trọng châu sa mấy hàng. Buộc yên quảy gánh vội vàng, Mối sầu xẻ nữa bước đường chia hai. Thúy Kiều xa người yêu, gặp cơn gia biến đã phải bán mình chuộc cha và vật vã với mối tình tan vỡ. Nàng dằn vặt, đau đớn, tự nhận mình phải chịu trách nhiệm cho sự đổ vỡ tình yêu với Kim Trọng. Nàng ít nghĩ cho mình mà tất cả chỉ nghĩ cho Kim Trọng Phận dầu, dầu vậy cũng dầu, Xót lòng đeo đẳng bấy lâu một lời! Công trình kể biết mấy mươi Vì ta khăng khít cho người dở dang. Thề hoa chưa ráo chén vàng, Lỗi thề thôi đã phũ phàng với hoa, Trời Liêu non nước bao xa, Nghĩ đâu rẽ cửa chia nhà tự tôi. Là người nặng tình nặng nghĩa và thông minh, hơn ai hết nàng biết em mình cũng có tình có ý với Kim Trọng. Nay duyên phận mình không giữ được nữa nên nàng đã chủ động xe duyên cho Kim Trọng với Thúy Vân. Cũng nhờ vậy mà Kim Trọng mới có một gia đình hạnh phúc, có đông con cái và học hành đỗ đạt về sau. Còn Thúy Kiều bắt đầu cuộc đời “gió táp mưa sa/ Mấy trăng cũng khuyết, mấy hoa cùng tàn”. Trong cuộc đời gió bụi đau thương ấy, khi mới ra đi, nàng da diết nhớ Kim Trọng. Thậm chí khi mới bị bắt đến Lâm Tri, lần nhớ nhà đầu tiên, nàng còn nhớ Kim Trọng Tưởng người dưới nguyệt chén đồng, Tin sương luống những rày mong mai chờ. Bên trời góc bể bơ vơ, Tấm son gột rửa bao giờ cho phai. trước cả nhớ cha mẹ mình Xót người tựa cửa hôm mai, Quạt nồng ấp lạnh những ai đó giờ. Khi đã bị bán vào lầu xanh, sau những chống đối quyết liệt, bị Tú Bà hành hạ, nàng đã tự tử không thành, nàng lại bỏ trốn với Sở Khanh không thoát đành phải chấp nhận số phận Thân lươn bao quản lấm đầu, Tấm lòng trinh bạch từ sau xin chừa. Nơi đất khách quê người, một mình vò võ, Thúy Kiều lại nhớ nhà nhưng lần này, hình bóng của Kim Trọng chỉ còn thoáng qua sau khi nhớ cha mẹ. Thực ra là nàng chỉ băn khoăn, quan tâm đến việc Thúy Vân đã cưới Kim Trọng hay chưa chứ không phải nhớ Kim Trọng “Nhờ ơn chín chữ cao sâu, Một ngày một ngả bóng dâu tà tà. Dặm nghìn nước thẳm non xa, Nghĩ đâu thân phận con ra thế này. Sân hòe đôi chút thơ ngây, Trân cam, ai kẻ đỡ thay việc mình. Nhớ lời nguyện ước ba sinh, Xa xôi ai có thấu tình chăng ai”? Xem thêm Năm nhuận là gì? Năm thường, năm nhuận có bao nhiêu ngày? “Tình sâu mong trả nghĩa dày, Hoa kia đã chắp cành này cho chưa?” Thúy Kiều yêu Kim Trọng lúc mới bước vào tuổi yêu đương. Trong suốt 15 năm xa cách, Thúy Kiều 5 lần nhớ gia đình, người thân, chỉ có một lần nhớ Kim Trọng ở lầu Ngưng Bích và cũng là lần cuối cùng, bởi sau này cùng với thời gian và kinh nghiệm cuộc đời, nàng có thêm tình yêu với Thúc Sinh và Từ Hải, nàng mới nhận ra sự ngây thơ của tuổi trẻ để rồi sau 15 năm gặp lại, Kim Trọng như người xa lạ “nọ chàng Kim đó, là người ngày xưa”. Làm sao đến nỗi như thế? Kim Trọng sau mấy tháng hộ tang chú ở Liêu Dương trở về, biết chuyện người yêu của mình đã phải dấn thân vào nơi gió bụi nhưng anh ta đã làm gì? Dù là con nhà giàu có nền phú hộ, nhưng anh ta đã không đi tìm để chuộc nàng về mà chỉ vật vã, khóc lóc Chàng càng nghe nói, càng dàu như dưa. Vật mình vẫy gió, tuôn mưa, Dầm dề giọt ngọc, thẫn thờ hồn mai. Đau đòi đoạn ngất đòi thôi, Tỉnh ra lại khóc, khóc rồi lại mê. Truyện Kiều có 73 từ khóc. Trong đó Thúy Kiều khóc 24 lần nhưng phần nhiều là khóc thầm “một mình âm ỷ đêm chầy/ Đĩa dầu vơi, nước mắt đầy năm canh”, chỉ có Kim Trọng là khóc to nhất, khóc “sụt sùi” trước mắt nhiều người, để cho Vương ông phải dỗ dành vỗ về như dỗ trẻ con Thấy chàng đau nỗi biệt ly. Nhẫn ngừng, ông mới vỗ về khuyên can. Anh ta trót hứa “bao nhiêu của, mấy ngày đường/ Còn tôi, tôi một gặp nàng mới thôi” nên “đinh ninh mài lệ chép thơ/ Cắt người tìm tõi, đưa tờ nhắn nhe” để tìm Thúy Kiều. Nhưng hỡi ôi, Vương Quan và Kim Trọng là người có học, Thúy Kiều mới bị bán chưa lâu. Khi Mã Giám Sinh mua nàng có làm lễ “nạp thái”, lại còn “cò kè bớt một thêm hai”, chắc Vương Quan có biết họ Mã từ đâu đến. Có xa lắm thì đi đường bộ đến nơi cũng chỉ mất một tháng Những là lạ nước lạ non, Lâm Tri vừa một tháng tròn tới nơi. Thế mà Kim Trọng không đi tìm mà lại mượn, thuê người đi tìm ở Lâm Thanh “Biết bao công mượn của thuê”. Sau 15 năm Thúy Vân còn biết nghi ngờ Nọ Lâm Thanh với Lâm Tri, Khác nhau một chữ, hoặc khi có lầm. Tại sao Kim Trọng không đi tìm Thúy Kiều mà lại cưới ngay Thúy Vân và chúi đầu vào sách vở để thi đỗ, làm quan? Đến nỗi khi gặp lại Thúy Kiều, Kim Trọng năn nỉ cưới nàng thì nàng vội gạt đi “sự muôn năm cũ, kể chi bây giờ”, “nói chi kết tóc xe tơ/ Đã buồn cả ruột mà dơ cả đời”. Vì nể cả nhà thuyết phục mà Thúy Kiều nhận lời cưới Kim Trọng nhưng rồi đêm động phòng nàng mới nói thật lòng mình Nghĩ chàng nghĩa cũ, tình ghi. Chiều lòng gọi có xướng tùy mảy may. Và gay gắt hơn là nói với anh ta “Lại như những thói người ta, Vớt hương dưới đất bẻ hoa cuối mùa. Khéo là giở nhuốc bày trò, Còn tình đâu nữa, mà thù đấy thôi, Người yêu ta xấu với người, Yêu nhau, thì lại bằng mười phụ nhau”. “Hay gì vầy cánh hoa tàn mà chơi”. Và cay đắng hơn là Thúy Kiều phủ nhận cái lý do con cái nối dõi tông đường mà mọi người muốn Thúy Kiều lấy Kim Trọng Cửa nhà dù tính về sau, Thì đà em đó, lọ cầu chị đây. Kim Trọng là chồng của Thúy Vân dù Thúy Vân là em gái của Thúy Kiều, quan hệ gia đình Thúy Kiều là chị. Nhưng Thúy Kiều đã là người yêu của Kim Trọng, lại là phụ nữ, bây giờ lại là vợ của Kim Trọng, theo lễ giáo, nàng phải nói “lọ cầu thiếp đây” chứ, sao lại xưng chị với Kim Trọng? Bởi qua tất cả, Thúy Kiều như đã tỏ thái độ coi thường Kim Trọng. Ta bỗng nhớ tới Hồ Xuân Hương “Này này chị nói cho mà biết/ Chốn ấy hang hùm chớ mó tay”. Cũng vì vậy mà hai người chỉ là bạn bè. Thúy Kiều có đám cưới thứ 6 trong đời nhưng nàng không làm vợ của Kim Trọng. ———— 1 Xem Trần Quốc Quýnh, Thử tìm hiểu tâm sự Nguyễn Du qua Truyện Kiều, Nxb Giáo dục Việt Nam, 2010. Lê Thị Hạnh Liên Thúy Vân- Kim Trọng Đừng Lạc Mất Nhau Tác giả Trịnh Tiểu Du Thể loại Truyện ngắn​ Văn án Bao nhiêu sự tập trung, sự thương cảm mọi người đều dồn hết cho chị của nàng. Còn nàng? Nàng không đáng thương sao? Trong những ngày tháng chị nàng chìm nổi giữa cuộc đời thì nàng cũng đang chật vật trong chính ngôi nhà của mình. Mình muốn kể cuộc đời của Thúy Vân, gây dựng nội tâm nhân vật của nàng theo cách mà mình nghĩ Góc thảo luận [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Trịnh Tiểu Du * * * Ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của mình trong gương, Thúy Vân trong lòng đầy rẫy những suy tư. Hôm nay là ngày thành hôn của nàng và Kim Trọng, khoảng cách của hai người đang rất gần nhau nhưng nàng lại cảm giác như cách xa cả đại dương. "Thúy Vân, tân lang đã đến rồi" * * * Lễ thành hôn đáng ra phải tưng bừng rộn ràng nhưng không khí lại có chút ngột ngạt. Mấy lần nàng lén nhìn Kim Trọng, hắn chẳng hề tỏ ra vui vẻ, mặt lạnh như băng, khiến trái tim nàng cũng lạnh lẽo. Cha và em trai bịn rịn chẳng muốn rời xa, có lẽ cha đang chua xót cho số phận hai đứa con gái của mình. Một đứa vì lònghiếu thảo phải làm dâu xứ xa, đi biền biệt mà không thấy thư từ, một đứa lại vì tình nghĩa mà gạt bỏ đi hạnh phúc của bản thân. Nàng cũng nước mắt đẫm mi bước lên kiệu hoa. * * * Đêm tân hôn, Kim Trọng quay về phòng trong bộ dạng say khướt, miệng không ngừng lẩm bẩm gọi Thúy Kiều. Hắn nhầm tưởng nàng là Thúy Kiều. Nàng đau đớn, tủi nhục, có lẽ nàng cả đời này đối với hắn cũng chỉ như một cái bóng của người mà hắn thương. Nàng hồi tưởng về quá khứ, ngày đó gặp nhau tại hội xuân, nàng đã đem lòng thầm thương trộm nhớ hắn, nhưng nàng phát hiện ra, chị nàng cũng phải lòng Kim Trọng, nàng đành lùi bước về sau, tự mình dặn lòng phải quên đi thứ tình cảm thoáng qua để nhìn người chị mà mình thương yêu nhất được hạnh phúc. Nàng lại thầm nghĩ, nếu ngày ấy, nàng mạnh dạn hơn, liệu hôm nay mọi chuyện có khác? Ba người liệu có lâm vào tình cảnh như ngày hôm nay? Chị nàng mặc dù gả đi nhưng có lẽ tâm cũng không phải thấp thỏm, quặn thắt. Nàng và Kim Trọng có lẽ.. Tất cả chỉ là suy nghĩ của nàng, nàng chợt mỉm cười lạnh lẽo. Làm sao có thể chứ, Kim Trọng hẳn là ngay từ đầu đã thích Thúy Kiều, nàng dù có thông minh, xinh đẹp nhưng so với chị nàng tất cả đều không bằng, hai hàng lệ của nàng cứ thế tuôn ra, thấm ướt gối, nàng cũng thiếp đi từ lúc nào không hay. Sáng hôm sau, Kim Trọng trông thấy tình cảnh này thì không khỏi bối rối, không biết hắn suy diễn điều gì nhưng đột nhiên nổi giận, hắn cho rằng nàng lợi dụng lúc hắn say mà hành sự khiến nàng phẫn uất, trong cơn tức giận nàng không tự chủ mà thốt lên những lời làm cho hiểu lầm càng thêm sâu sắc "Thiếp là vợ của chàng, tất cả mọi thứ đều là hiển nhiên, chàng có gì trách cứ" Từ hôm ấy, hắn chẳng hề quan tâm, đối xử với nàng còn không bằng một người xa lạ. Cả ngày hắn đều ra ngoài thơ phú, tối muộn trở về thì thay y phúc rồi đi ngủ, hai người quay lưng về phía nhau tựa như ở hai đầu thế giới. Dạo này thường xuyên cảm thấy chóng mặt, buồn nôn, đại y chuẩn đoán đã có thai 2 tháng, nàng vui vẻ khôn xiết, cuối cùng nàng cũng cón hài tử, có thể nhìn thấy một đứa trẻ từng ngày lớn lên. Nhưng khi nàng báo cho Kim Trọng, hắn ta lại thờ ơ, chỉ dặn nàng nên cẩn thận đừng làm ảnh hưởng tới con của hắn. Nàng tuy hụt hẫng nhưng cũng cố mỉm cười, ít ra hắn không vô tâm với đứa bé như cách mà hắn đối xử với nàng. Thai đầu thật là khó khăn, cả ngày nàng cảm thấy nhức mỏi, bụng càng to thì đi lại càng bất tiện, có những đêm đứa nhỏ quậy phá làm nàng đau chết đi được. Hắn gần đây cũng không ra ngoài nhiều như trước, thỉnh thoảng sẽ lẳng lặng nhìn nàng. Mùa đông tuyết phủ, nàng sắp sinh, cái lạnh bên ngoài càng làm cho nàng khó sinh hơn, quằn quại cả nửa ngày mà đứa nhỏ không chịu ra. Bên ngoài hắn cũng sốt ruột không thôi. Nếu nàng nhìn thấy thái độ của hắn như vậy hẳn sẽ rất vui. Nhưng bây giờ nàng gần như đối mặt với tử thần. "Bà đỡ, nếu có gì xin hãy giữ lại con của tôi" "Nương tử đừng nghĩ ngợi, cô chỉ là khó sinh một chút, nhất định sẽ không sao" - Bà đỡ không ngừng an ủi Tất cả nhưng câu nói của nàng Kim Trọng đều nghe được, hắn cảm thấy có gì đó hối hận nhưng lại không nhận ra mình ân hận điều gì. Chật vật mãi, cuối cùng nàng cũng hạ sinh một cặp nam nữ khỏe mạnh, hai hài tử bụm bẫm khiến mọi người đều yêu thích khôn nguôi. Từ ngày có con, Thúy Vân cũng không để ý Kim Trọng nhiều như trước. Nếu trước đây, ngày ngày mong Kim Trọng có chút tình cảm với mình thì giờ đây tình mẫu tử thiêng liêng khiến nàng trông ngóng con lớn lên từng ngày. Ngày hè, nàng quạt cho con, ngồi dưới ánh trăng kể truyện cho con nghe, mùa đông thì ôm ấp, vỗ về con ngủ, cùng con làm người tuyết. Kim Trọng cũng đối xử với nàng bớt lạnh lẽo một chút, mặc dù vẫn còn xa cách nhưng cũng khiến nàng có chút hi vọng. * * * Nhưng rồi một hôm, từ đâu báo tin Thúy Kều không phải làm dâu nhà người mà bị lừa bán đến lầu xanh. Nàng lao đao, hắn cũng lao đao. Nàng xót thượng cho số phận chị mình sao mà oan trái. Kim Trọng kể từ đó ngày ngày ra sức đi tìm Thúy Kiều, hắn phiêu bạt khắp nơi, có khi vài tháng mới về một lần. Có lần về đến nhà cả người ướt sũng, kết quả bị sốt miên man mấy ngày, khiến nàng ngày đêm chăm sóc không rời. Cuộc tìm kiếm Thúy Kiều là cuộc tìm kiếm không ngừng nghỉ, thấm thoắt trôi qua mười mấy năm. Cuối cùng vào một ngày mùa xuân trời trong xanh hơn bao giờ hết, Thúy Kiều cuối cùng cũng trở về, tất cả mọi người đều mừng rỡ. Nàng lẳng lặng nhìn chị cùng phu quân mình ánh mắt lưu luyến. Vui mừng có nhưng cay đắng thì cũng nhiều không kém. Nàng biết tình cảm mà Kim Trọng dành cho chị mình nhiều thế nào. Thời gian có thể xóa nhòa đi mọi thứ nhưng có lẽ chẳng thể làm mất đi tình cảm của Kim Trọng cũng chẳng thể làm cho tình cảm của nàng dành cho Kim Trọng suy giảm, mà nó mỗi ngày một tăng lên. Để bây giờ, vết thương trong tái tim nàng rỉ máu mạnh mẽ, tưởng như nó sắp nổ tung ra, nàng biết nàng sắp mất Kim Trọng mãi mãi. Tối hôm đó sau khi tiệc tàn, Thúy Kiều và Kim Trọng hẹn nhau hưởng nguyệt ngắm hoa, nàng lẳng lặng trở về phòng khóc nghẹn trong bóng tối, bàn tay run rẩy nắn nót từng nét chữ. Nàng muốn viết một lá thư để lại cho Kim Trọng và chị của mình. Nàng rất muốn hai người họ tái hợp, chị nàng đã trải qua quãng đời khó khăn chồng chất, đã đến lúc nàng phải trả lại những gì chị nàng xứng đáng có được. Nhưng nàng không đủ can đảm để chứng kiến hai người hạnh phúc, trái tim nàng sẽ tan nát mất, nên nàng quyết định ra đi. * * * "Kim Trọng, chàng yêu Thúy Vân rồi phải không?" - Thúy Kiều nhìn nâng chén rượu bình tĩnh nhìn Kim Trọng "Ta.. không có. Ta đã hứa cả đời này chỉ yêu mình nàng?" - Kim Trọng có chút bối rối nhưng rất nhanh đáp lại "Kim Trọng, tình cảm con người là điều khó nói, không thể lường trước được. Ta đã có lỗi với chàng. Chúng ta đã cùng hứa trọn đời yêu nhau nhưng ta không làm được. Khi gặp Từ Hải ta mới biết yêu một người đến cam tâm tình nguyện chết đi là như thế nào. Xin lỗi, xin lỗi vì đã lỡ yêu một người khác.." - Dưới ánh trăng thu đẹp dịu dàng làm lòng người dịu mát, hai người kể cho nhau nghe về quãng đường thật dài mà mình đã trải qua. Thúy Kiều đã thật sự dành trọn tấm chân tình cho Từ Hải. "Chúng ta làm bạn nhé" - Cả hai mỉm cười rạng rỡ. Chưa bao giờ Kim Trọng cảm thấy nhẹ nhõm như lúc này. Hắn đi dọc theo vườn hoa bước vào phòng, không thấy Thúy Vân đâu cả, hắn đột nhiên cảm thấy hoang mang, nhìn thấy bức thư ở đầu giường, hắn đọc từng chữ mà lòng thắt lại. Hắn cảm thấy bản thân mình thật nhẫn tâm, hết lần này đến lần khác chà đạp lên tình cảm của nàng. Suốt bấy nhiêu năm, nàng từng bước từng bước đến bên hắn, ở bên cạnh hắn, chăm lo cho hắn từng bữa ăn, lo lắng mỗi khi hắn bị bệnh, chưa một lời oán trách dù hắn có đối xử nhẫn tâm với nàng thế nào. Ở bên nàng mà hắn chỉ nghĩ về người khác, chưa một lần hắn nghĩ tới cảm giác của nàng. Giờ đây hắn vô cùng hối hận, khi đọc được bức thư, trong lòng hắn lo sợ vô sùng, hắn lo sợ mất nàng mãi mãi. Cuối cùng hắn cũng biết thì ra mình yêu Thúy Vân nhiều như thế nào. Hắn lao ra ngoài đường, chạy mãi chạy mãi để tìm một hình bóng quen thuộc. Ngoài trời mưa như chút nước, mùa xuân mà cơn mưa lại có cơn mưa to như vậy. Cơn mưa nặng như nỗi lòng của hai người dưới mưa. * * * Kim Trọng ngày đêm tìm Thúy Vân, cuối cùng tại một vùng ngoại ô xa hắn đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Hai người lặng lẽ nhìn nhau. Nửa năm không quá lâu nhưng đối với những người lạc mất nhau lại như cả nửa đời người. Kim Trọng mặt mày bơ phờ nhưng nụ cười đặc biệt rạng rỡ, Thúy Vân thân hình đã mảnh mai giờ lại trông càng yếu đuối, tựa như một cơn gió cũng có thể cuốn đi. Hắn ôm lấy nàng, ôm chặt như sợ để mất nàng thêm một lần nữa, nàng nước mắt rơi lã chã, thì ra được người khác ôm lại ấm áp như vậy. * * * Dưới ánh trăng thanh bình, hai người tựa đầu nhìn nhau mỉm cười mãn nguyện. Chỉnh sửa cuối 18 Tháng chín 2019 Đề bài Hãy trình bày cảm nhận của em về vẻ đẹp của nhân vật Thúy Kiều, Thúy Vân, Kim Trọng và nêu nhận xét nghệ thuật miêu tả nhân vật của Nguyễn Du. Bài văn mẫu Trong kho tang văn học cổ Việt Nam, Truyện Kiều của Nguyễn Du là tác phẩm kiệt xuất nhất. Tác phẩm không chỉ nổi tiếng vì cốt truyện hay, lời văn trau truốt, giá trị tố cáo đanh thép, giá trị nhân đạo cao cả, mà còn vì các nhân vật trong truyện được ngòi bút sắc sảo của Nguyễn Du miêu tả vô cùng đẹp đẽ, sinh động. Đặc biệt là các nhân vật mà tác giả tâm đắc nhất như Thúy Vân, Thúy Kiều, Kim Trọng. Ngay phần đầu của Truyện Kiều, Nguyễn Du đã khắc họa bức chân dung xinh đẹp của hai chị em Thúy Kiều và Thúy Vân rất thành công. Đầu tiên tác giả giới thiệu chung về cả hai chị em Đầu lòng hai ả tố nga Thúy Kiều là chị, em là Thúy Vân Mai cốt cách, tuyết tinh thần Mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười Nói đến mai là nói đến sự mảnh dẻ, thanh tao, nói đến tuyết là nói đến sự trong trắng, tinh sạch. Cả mai và tuyết đều rất đẹp. Tác giả đã vì vẻ đẹp thanh tao, trong trắng của hai chị em như là mai, là tuyết. Tiếp đó tác giả giới thiệu về vẻ đẹp của Thúy Vân Vân xem trang trọng khác vời Khuôn trăng đầy đặn nét ngài nở nang Hoa cười, ngọc thốt đoan trang Mây thua nước tóc, tuyết nhường màu da. Nhà thơ đã sử dụng bút pháp ước lệ kết hợp với ẩn dụ để miêu tả vẻ đẹp của Thúy Vân. Nàng có một vẻ đẹp mà hiếm thiếu nữ nào có được với khuôn mặt đầy đặn như trăng rằm, lông mày cong hình cánh cung như mày ngọc. Lại nữa mái tóc nàng đen dài đến nỗi mây cũng phải chịu thua, làn da trắng mịn đến tuyết cũng phải nhường. Thật là một vẻ đẹp đoan trang phúc hậu ít ai có được. Nguyễn Du đã miêu tả bức chân dung nàng Thúy Vân có thế nói là tuyệt đẹp. Đọc đoạn này ta thấy rung động trước vẻ đẹp tuyệt vời của Thúy Vân và thêm thán phục thiên tài Nguyễn Du. Ông đã vận dụng biện pháp tu từ ước lệ của văn thơ cổ vừa đúng đắn vừa sáng tạo. Nguyễn Du miêu tả Thúy Vân đã khiến ta rung động đến vây, ông miêu tả Thúy Kiều thì ta còn bất ngờ hơn nữa. Bất ngờ đến kinh ngạc. Bắt đầu từ câu Kiều càng sắc sảo mặn mà So bề tài sắc lại là phần hơn Nàng Vân đã tuyệt diệu như vậy rồi, nàng Kiều lại còn đẹp hơn nữa ư ? Có thể như vậy được không ? Ta hãy xem ngòi bút Nguyễn Du viết về nàng Kiều Làn thu thủy, nét xuân sơn Hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh Một hai nghiêng nước nghiêng thành Sắc đành đòi một, tài đành họa hai Đến đây, chắc hẳn ta sẽ hài lòng và vô cùng thán phục. Nguyễn Du miêu tả vẻ đẹp của Thúy Kiều không dài, chỉ vài câu thôi, vậy mà ta như thấy hiện ra trước mắt một thiếu nữ “tuyệt thế giai nhân”. Mắt nàng thăm thẳm như làn nước mùa thu, lông mày uốn cong xinh đẹp như dáng núi mùa xuân, dung nhan đằm thắm đến hoa cũng phải ghen, dáng người xinh tươi mơn mởn đến mức khiến liễu cũng phải hờn. Khi đọc đoạn thơ này ta không chỉ thấy rung động thán phục mà còn có một cảm giác xốn xang, khó tả bởi nàng Kiều xinh đẹp quá. Thủ pháp ước lệ, nhân hóa là biện pháp tu từ phổ biến trong văn học cổ được tác gỉa sử dụng xuất sắc, kết hợp với cách dùng điển cố “nghiêng nước nghiêng thành”, tác giả đã làm cho ta không chỉ đọc, chỉ nghe, chỉ cảm nhần mà như thấy tận mắt nàng Kiều. Nàng quả là có một vẻ “sắc sảo mặn mà” ta có thể nói là “có một không hai” làm mê đắm lòng người. Đọc hết những câu trên ta mới hiểu được dụng ý của Nguyễn Du khi miêu tả vẻ đẹp “đoan trang phúc hậu” của Thúy Vân trước vẻ đẹp “sắc sảo mặn mà” của Thúy Kiều. Nhà thơ đã sử dụng biện pháp đòn bẩy, dùng vẻ đẹp của Thúy Vân để làm tôn nghiêm vẻ đẹp yêu kiều, quyền rũ của Thúy Kiều rất có hiệu quả. Sắc đã như vậy, còn tài của nàng Kiều thì sao ? Ta sẽ không cảm nhận được hết toàn bộ vẻ đẹp hình thể cũng như vẻ đẹp tâm hồn của Thúy Kiều nếu như ta không biết đến tài của nàng, mặc dù Nguyễn Du đã nói “Sắc đành đòi một, tài đành họa hai”. Về sắc thì chắc chắn là chỉ có mình nàng đẹp như vậy, về tài thì họa chằng có người thứ hai sánh kịp Thông minh vốn sẵn tính trời Pha nghề thi họa đủ mùi ca ngâm Cung thương lâu bậc ngũ âm Nghề riêng ăn đứt Hồ cầm một chương Khúc nhà tay lựa nên xương Một thiên bạc mệnh lại càng não nhân. Nàng có tài thơ, tài họa, tài đàn. Tài nào cũng xuất sắc, cũng thành “nghề” cả. Riêng tài đàn, nàng còn sáng tác cả một bản nhạc mang tiêu đề “Bạc mệnh” rất cuốn hút lòng người. Với hai nhân vật Thiếu Kiều và Thúy Vân, Nguyễn Du đã sử dụng các biện pháp tu từ phổ biến trong thơ cổ như ước lệ, ẩn dụ, nhân hóa, dùng điển cố. Qua đó ta thấy được vẻ đẹp “đoan trang phúc hậu” của Thúy Vân và vẻ đẹp “Sắc sảo mặn mà” của Thúy Kiều. Hai bức chân dung của hai chị em Thúy Kiều, Thúy Vân mà Nguyễn Du khắc họa phải nói là rất thành công. Đặc biệt là Thúy Kiều, nhà thơ đã dành toàn bộ tâm huyết, sức lực và tài năng để sáng tạo nên nàng, bởi nàng là nhân vật chính của Truyện Kiều, nàng là nhân vật mà Nguyễn Du gửi gắm nhiều tâm sự của mình. Nhân vật thứ ba mà ta nói đến đây là nhân vật Kim Trọng. Kim Trọng xuất hiện trong Truyện Kiều với mối tình đầu tiên của Thúy Kiều, cô gái họ Vương đa tình, đa cảm. Nhân vật Kim Trọng cũng là nhân vật được Nguyễn Du ưu ái. Bức chân dung nhà thơ miêu tả Kim Trọng có những nét đặc sắc và độc đáo riêng. Qua hình ảnh Kim Trọng, ta thấy có những nét vừa quen thuộc, vừa mới lạ. Kim Trọng gặp chị em Thúy Kiều bên mộ Đạm Tiên, khi ba chị em Thúy Kiều, Thúy Vân, Vương Quan đi tảo mộ nhân ngày Tết Thanh minh. Phong cảnh bên mộ Đạm Tiên quả là tuyệt đẹp Nao nao dòng nước uốn quanh Nhịp cầu nho nhỏ cuối ghềnh bắc ngang Lúc đó chàng Kim xuất hiện thật bất ngờ Dùng dằng nửa ở nửa về Nhạc vàng đâu đã tiếng nghe gần gần Tiếng nhạc vàng lanh lảnh như xua đi âm khí nặng nề bên nấm mồ vô chủ làm không khí như bừng sáng hẳn lên. Chàng Kim Trọng hiện ra trong dáng hình một thư sinh phong kiến. Trông chừng thấy một văn nhân Lỏng buông tay khấu bước lần dặm băng Đề huề lưng túi gió trăng Sau chân theo một vài thằng con con Nói bức chân dung Kim Trọng có vẻ quen chính là ở chỗ này. Dưới thời phong kiến đã nói đến “thư sinh” thì phải có “tuấn mã”, “tiểu đồng”, phải “lưng túi gió trăng”. Những nét quen đó không làm ta nhàm chán khiến ta thấy được phong thái hào hoa, trang nhã của Kim Trọng, điều đó càng thể hiện rõ hơn ở câu tiếp Tuyết in sắc ngựa câu giòn Cỏ pha màu áo nhuộm non da trời. Với biện pháp hoán dụ, câu thơ đã khiến người đọc cảm nhận được vẻ khôi ngô, tuấn tú của chàng Kim qua vẻ đẹp của con người trắng và màu áo xanh. Không những thế, chàng Kim còn là một chàng trai rất lịch sự Nẻo xa mới tỏ mặt người Khách đà xuống ngựa tới nơi tự tình. Hành động của chàng khác thói thường của các bậc nam nhi phong kiến nhưng đồng điệu với cô gái họ Vương đa tình, đa cảm. Vẻ đẹp của chàng làm bừng sáng cả một vùng Hài văn lần bước dặm xanh Một vùng như thể cây quỳnh, cành dao. Thật lạ, quả ta chưa thấy một trang nam nhi nào lạ đến thế. Lạ từ vẻ đẹp trang nhã, hào hoa đến thái độ hào hiệp, lịch sự. Đã như vậy, Chàng Kim lại có gia cảnh thật cao quý Họ Kim tên Trọng vốn nhà trâm anh Nền phú hậu, bậc tài danh Văn chương nết đát, thông minh tính trời. Đã đẹp đẽ, chàng Kim Trọng lại là con một gia đình thế phiệt trong vùng, bản thân chàng cũng theo đòi nghiệp văn chương, bản tính chàng thông minh vốn sẵn. Đó chắc chắn là một mẫu người lý tưởng của các trang nam nhi phong kiến, chàng lọt mắt xanh và chiếm vị trí mối tình đầu của Thúy Kiều là điều hợp lý. Tác giả Nguyễn Du đã dành cho Kim Trọng tình cảm ưu ái nhất cũng như ông đã dành cho Thúy kiều. Họ là cặp nhân vật “xứng đôi vừa lứa” mà ông gửi gắm nhiều tình cảm. Khác với Thúy Kiều và Thúy Vân, Nguyễn Du đã dành sẵn một phần để giới thiệu thì đối với Kim Trọng, ông lại giới thiệu chàng trong bối cảnh gặp gỡ với chị em Thúy Kiều. Đó là hoàn cảnh hợp lý khiến ta thấy chân dung Kim Trọng không chỉ khôi ngô tuấn tú mà còn là người phát ngôn của tình yêu muôn thuở. Đến với nhân vật Kim Trọng, cảm nhận được vẻ đẹp của chàng ta thêm khâm phục tài năng của Nguyễn Du với bút pháp tả người rất sắc sảo tài tình. Như đã nói, Truyện Kiều thu hút người đọc một phần lớn là nhờ nghệ thuật miêu tả nhân vật của Nguyễn Du. Quả vậy, nghệ thuật tả người của Nguyễn Du có thể gọi là bậc thầy trong nền văn học cổ Việt Nam. Tả hình dáng bên ngoài của nhân vật, ông luôn làm toát lên tính cách, tâm hồn bên trong của nhân vật. Với Thúy Vân, ông đã thực hiện phép ước lệ miêu tả vẻ đẹp Khuôn trăng đầy đặn, nét ngài nở nang Hoa cười ngọc thốt đoan trang Mây thua nước tóc, tuyết nhường màu da. Tất cả từ ngữ, các hình ảnh được ông sử dụng trong các câu thơ trên đều tập trung làm cho người đọc thấy được vẻ đẹp “đoan trang thùy mị” của Thúy Vân. Ông cũng như dự báo số phận bình lặng êm ả của nàng qua từ “thua”, từ “nhường”. Mây và tuyết thua vẻ đẹp của Thúy Vân nhưng cả hai đều chịu “thua” chịu “nhường” một cách êm ả. Với Thúy Kiều, tác giả dùng nhiều biện pháp tu từ để miêu tả vẻ đẹp “sắc sảo mặn mà” của nàng. Những câu thơ miêu tả nàng có thể gọi là tuyệt bút Làn thu thủy nét xuân sơn Hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh Nhưng Nguyễn Du như đã dự báo số phận bấp bê chìm nổi của Kiều qua các hình ảnh hoa và liễu thua vẻ đẹp của nàng nhưng không chỉ chịu mà còn “ghen” còn “hờn” với khúc nhạc “Bạc mệnh” nàng sáng tác cũng như dự báo điều đó. Với Kim Trọng, Nguyễn Du miêu tả chàng có một phong thái thanh cao, trang nhã, tuấn tú, lịch sự, hào hoa. Ông cũng dành cho chàng những câu thơ tuyệt vời Tuyết in sắc ngựa câu giòn Cỏ pha màu áo nhuộm non da trời. .... Hài văn lần bước dặm xanh Một vùng như thể cây quỳnh cành dao. Khác Kim Trọng, Từ Hải được Nguyễn Du miêu tả như một anh hùng cái thế. Từ vẻ mặt, dáng người hùng dũng cao lớn Râu hùm hàm én mày ngài Vai năm tác rộng, thân mười thước cao Đến tài và chí hướng Đường đường một đấng anh hào Côn quyền hơn sức, lược thao gồm tài Đội trời đạp đất ở đời Còn với Mã Giãm Sinh, tá giả miêu tả bản chất bẩn thỉu của hắn qua cấc từ ngữ miêu tả rất đắt như “ngồi tót”, “cò kè” với các câu thơ Ghế trên ngồi tót sỗ sàng ..... Cò kè bớt một thêm hai Giờ lâu ngã giá vàng ngoài bốn trăm Nhân vật Tú Bà cũng đồng môn với Mã Giám Sinh thì lộ rõ vè mánh lời xảo quyệt, độc ác và tham lam qua nhiều câu thơ, điển hình như Nhác trông nhờn nhợt màu da Ăn chi to béo đẫy đà làm sao Nói tóm lại, Nguyễn Du có nghệ thuật tả người rất đặc sắc và tiêu điều. Mỗi nhân vật ông miêu tả dù tốt hay xáu, dù chính diện hay phản diện cũng đều biểu hiện được bản chất tâm hồn bên trong qua hình dáng bên ngoài. Nghệ thuật miêu tả nhân vật của Nguyễn Du rát đáng được chúng ta trân trọng và học tập. Nguyễn Du là bậc thầy trong miêu tả, khắc họa nhân vật, tài năng này được đại thi hào thể hiện trọn vẹn trong đại kiệt tác Truyện Kiều. Dựa vào những đoạn trích đã học, em hãy trình bày vẻ đẹp của Thúy Vân, Thúy Kiều và Kim Trọng bằng những dẫn chứng cụ thể. Bài viết liên quan Dàn ý trình bày vẻ đẹp của Thúy Vân, Thúy Kiều và Kim Trọng Vẻ đẹp nhân cách của Thúy Kiều qua đoạn trích Trao duyên So sánh tài sắc của chị em Thuý Kiều trong đoạn trích Chị em Thuý Kiều So sánh tài sắc của Thuý Vân và Thuý Kiều được thể hiện qua đoạn trích Chị em Thúy Kiều Cảm nhận vẻ đẹp của nhân vật Thúy Vân trong đoạn trích Chị em Thúy Kiều hay nhất Đề bài Trình bày vẻ đẹp của Thúy Vân, Thúy Kiều và Kim TrọngPhần 1 Dàn ý trình bày vẻ đẹp của Thúy Vân, Thúy Kiều và Kim TrọngPhần 2 Bài văn mẫu Trình bày vẻ đẹp của Thúy Vân, Thúy Kiều và Kim TrọngBài làmTruyện Kiều của Nguyễn Du được xem là viên ngọc quý trong kho tàng văn học Việt Nam nói riêng, văn học nhân loại nói chung. Chính bởi những thành công về nghệ thuật và nội dung của tác phẩm đã làm cho Truyện Kiều còn mãi với thời gian. Nguyễn Du còn thể hiện rõ là người có biệt tài khi xây dựng nhân vật. Thế giới nhân vật trong Truyện Kiều được khắc họa với những nét đẹp mẫu mực, đại diện cho một kiểu nhân vật, một thời kì. Trong đó, nổi bật hơn cả là ba nhân vật chính của tác phẩm Thúy Kiều, Thúy Vân và Kim phần đầu của Truyện Kiều, Nguyễn Du đã khắc họa chân thực vẻ đẹp của chị em Thúy Kiều"Đầu lòng hai ả tố ngaThúy Kiều là chị, em là Thúy VânMai cốt cách, tuyết tinh thầnMỗi người một vẻ mười phân vẹn mười"Đó là bức chân dung tuyệt đẹp về hai người con gái. Với vẻ đẹp của mai, của tuyết, tượng trưng cho vẻ đẹp cốt cách, tinh thần, tác giả đã thể hiện vẻ đẹp trong trắng, thanh cao của hai chị em. Sau đó là tả chi tiết vẻ đẹp của Thúy Vân"Vân xem trang trọng khác vờiKhuôn trăng đầy đặn nét ngài nở nangHoa cười ngọc thốt đoan trangMây thua nước tóc, tuyết nhường màu da"Để khắc họa vẻ đẹp của Thúy Vân, tác giả sử dụng bút pháp ước lệ tượng trưng và ẩn dụ để miêu tả một vẻ đẹp nhẹ nhàng đúng chất của người con gái phong kiến xưa. Đó là khuôn mặt đầy đặn, nét ngài nở nang, miệng cười thục nữ. Một vẻ đẹp đầy đặn, phúc hậu. Vẻ đẹp ấy khiến mây phải thua, tuyết phải nhường. Vẻ đẹp ấy cũng báo hiệu một số phận, cuộc đời êm ả của Thúy Kiều được miêu tả với một vẻ đẹp sắc sảo"Kiều càng sắc sảo mặn màSo bề tài sắc lại là phần hơnLàn thu thủy nét xuân sơnHoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanhMột hai nghiêng nước nghiêng thànhSắc đành đòi một, tài đành họa hai"Chỉ vài câu thơ nhưng cũng giúp ta chiêm ngưỡng được một bức chân dung của một tuyệt sắc giai nhân. Mắt nàng thăm thẳm như làn nước trong xanh mùa thu, lông mày uốn cong như dáng núi mùa xuân. Vẻ đẹp ấy khiến cho thiên nhiên tạo vật cũng phải hờn ghen. Vẻ đẹp ấy "nghiêng nước nghiêng thành". Sắc đã tuyệt, tài năng của Kiều còn khiến độc giả vô cùng thán phục"Thông minh vốn sẵn tính trờiPha nghề thi họa đủ mùi ca ngâmCung thương lầu bậc ngũ âmNghề riêng ăn đứt hồ cầm một chươngKhúc nhà tay lựa nên chươngMột thiên bạc mệnh lại càng não nhân"Cầm, kì, thi, họa Thúy Kiều đều sở hữu đủ cả. Cả tài và sắc của nàng đều hết sức khiến người khác phải ghen tị. Thúy Kiều được xem như một tài tử giai nhân trăm năm có một. Chính vẻ đẹp ấy đã khiến cho người đọc mơ hồ về một cuộc đời đầy sóng gió của Thúy cạnh vẻ đẹp về tài sắc, cốt cách của hai cô gái, Nguyễn Du còn rất thành công khi khắc họa vẻ đẹp của nhân vật Kim Trọng. Kim Trọng xuất hiện với hình dáng của một thư sinh thời phong kiến"Trông chừng thấy một văn nhânLỏng buông tay khấu bước lần dặm băngĐề huề lưng túi gió trăngSau chân theo một vài thằng con con"Qua vài câu thơ, ta thấy Kim Trọng mang vẻ đẹp khôi ngô, tuấn tú, tao nhã, trang trọng hơn người"Tuyết in sắc ngựa câu giònCó pha màu áo nhuộm non da trời"Đó là vẻ đẹp khôi ngô, tuấn tú của chàng Kim qua vẻ đẹp của con người và màu áo xanh, một vẻ đẹp toát lên sự lịch thiệp của một người đàn ông. Không những vậy, chàng còn vô cùng thông minh, yêu văn chương, nghệ thuật. Thực sự Kim Trọng và Thúy Kiều như một cặp trời sinh, xứng đôi vừa lứa. Mỗi nhân vật đều được Nguyễn Du khắc họa với những vẻ đẹp khác nhau nhưng họ đều mang những vẻ đẹp đại diện cho một nhóm người, một tầng lớp xã hội. Đó đều là những con người có tài sắc và chí khí, phẩm chất hơn người. Bằng những bút pháp nghệ thuật cổ điển, Nguyễn Du đã thành công trong việc xây dựng một thế giới nhân vật đa chiều nhưng cũng rất điển hình. Cho đến ngày nay, khi nhắc đến những nhân vật này, người đọc đều hình dung được những gì Nguyễn Du muốn truyền tải. TÌNH YÊU CỦA CẶP ĐÔI THÚY VÂN - KIM TRỌNG *Tác giả Lê Thanh Long Trương Nam Hương có bài thơ “Tâm sự nàng Thúy Vân” viết rất hay. Trong bài thơ có bốn câu đóng chốt quan điểm của Trương Nam Hương “Chị yêu lệ chảy đã đành/ Chớ em nước mắt đâu dành chàng Kim” và “Giấu đầy đến nỗi khát khao/ Kiều ơi, em đợi kiếp nào để yêu?” Rất nhiều bài viết khen ngợi và bình bài thơ này theo quan điểm của Trương Nam Hương. Tôi đã xem hầu hết các bài viết về vấn đề này, nhưng thấy hơi buồn, vì không thấy có một phản biện nào theo hướng khác. Tôi viết bài này để minh oan cho Kim Trọng, cho Thúy Vân, cho Thúy Kiều và cho cả Truyện Kiều Nguyễn Du. Tôi không có ý tranh luận gì với Trương nam Hương và những người đã viết trước đó về vấn đề này, đó là quyền tự do của mỗi người, mỗi người có một quan điểm riêng, một cách nhìn riêng. Tôi không đứng trên góc độ tư tưởng của người ngày nay mà xét chuyện ngày xưa, mà đứng trên góc độ, tư tưởng, quan điểm thực tế của người thời xưa, để xem xét chuyện ngày xưa. Bài viết của chúng tôi là một góc nhìn khác, một cách nhìn khác về vấn đề này. Sau khi lo xong việc bán mình lấy tiền cứu cha và em, trước khi ra đi, Thúy Kiều còn một việc không thể không làm, đó là trả nghĩa cho chàng Kim. Sự đời éo le, Thúy Kiều bán mình chuộc cha, đi lấy người khác, để cứu cha và em, nhưng lại mắc vào một lỗi lớn là phản bội lời hứa, mặc dù đã hứa như đinh đóng cột với Kim Trọng “Trăm năm thề chẳng ôm cầm thuyền ai”, suốt đời không lấy ai, trước khi Kim Trọng về hộ tang chú. Vì vậy Thúy Kiều vô cùng ân hận, muốn em mình Thúy Vân và cha trả nghĩa cho Kim Trọng. Thúy Kiều vô cùng đau đớn “Nợ tình chưa trả cho ai/ Khối tình mang xuống tuyền đài chưa tan”. Thúy Kiều không sung sướng gì khi phải nhờ cậy em “Hở môi ra cũng thẹn thùng/ Để lòng thì phụ tấm lòng với ai”. Để việc nhờ cậy của mình nhất định phải thành công, trước khi nói, Thúy Kiều phải quỳ xuống lạy em mình Thúy Vân “Cậy em, em có chịu lời/ Ngồi lên cho chị lạy rồi sẽ thưa”. Một màn trao duyên cực kỳ cảm động, đau xót với cả Thúy Vân và Thúy Kiều. Chúng ta không thể không chia sẻ nỗi đau xót đến cùng cực của cả hai chị em Thúy Vân, Thúy Kiều lúc này. Ngày xưa cái nghĩa cử phải trả nghĩa nó cao quý, đẹp đẽ hơn cái cá nhân nhỏ bé rất nhiều, Thúy Kiều đã nói với Thúy Vân “Chị dù thịt nát xương mòn/ Ngậm cười chin suối vẫn còn thơm lây”. Thúy Kiều không phải không đau xót, không tiếc khi phải nhường người yêu cho em “Mai sau dù có bao giờ/ Đốt lò hương ấy so tơ phím này/ Trông ra ngọn cỏ lá cây/ Thấy hiu hiu gió thì hay chị về/ Hồn còn mang nặng lời thề/ Nát thân bồ liễu đền nghì trúc mai/ Dạ đài cách mặt khuất lời/ Rưới xin chén nước cho người thác oan”. Thúy Kiều nói thẳng với Thúy Vân “Giữa đường đứt gánh tương tư/ Keo loan chắp mối tơ thừa mặc em”. Thúy Kiều nói thẳng với Thúy Vân “keo loan chắp mối tơ thừa” mối tơ duyên thừa của Thúy Kiều để lại, nhưng Thúy Kiều không ép buộc Thúy Vân, mà nói “mặc em” tự quyết định. Không ai ép buộc Thúy Vân phải lấy Kim Trọng, Thúy Vân hoàn toàn có thể từ chối. Thúy Vân nhận cái lạy của Thúy Kiều và những đoạn sau đó im lặng, không nói gì, tức là đã tự nguyện chấp nhận lời đề nghị của Thúy Kiều. Hoặc giả Thúy Vân không thể nói gì trong trường hợp này. Ở đây cũng phải nói thêm. Người thời xưa, việc gả chồng cho con gái là do bố mẹ quyết định, chứ người con gái không được chọn, không được tự chọn. Vương Ông đã nói với Thúy Kiều “Nay cha làm lỗi duyên mày/ Thôi thì nỗi ấy sau này đã em”. Thúy Vân không nói một lời nào trong suốt màn trao duyên, vì Thúy Vân không có quyền tự quyết định việc này. Ngày xưa người ta đi “hỏi vợ”, tức là hỏi xem bố mẹ và người con gái ấy có đồng ý lấy mình không, rồi hai người mới được đi lại, tìm hiểu nhau, Chứ không như bây giờ yêu nhau rồi, trước khi cưới mới đi “hỏi vợ”, không biết lúc này hỏi để làm gì, việc “ăn hỏi” ngày nay chỉ là hình thức. Sau này Kim Trọng đã cứu cả nhà Thúy Vân thoát khỏi cảnh nghèo túng và nhờ vậy Vương Quan mới được học hành đỗ dạt. Thúy Vân và cả nhà Thúy Vân phải hàm ơn Kim Trọng rất nhiều. Cả nhà Thúy vân đang trong cảnh nghèo túng “Nhà tranh vách đất tả tơi/ Lau treo rèm nát trúc cài phên thưa/ Một sân đất cỏ dầm mưa”. Khi gặp Kim Trọng, Kim Trọng đã đón cả nhà Vương Ông về thay Kiều chăm sóc “Vội về sửa chốn vườn hoa/ Rước mời viên ngoại ông bà cùng sang/ Thần hôn chăm sóc lẽ thường/ Dưỡng thân thay tấm lòng nàng ngày xưa”. Theo ý kiến chúng tôi Thúy Kiều mất mọi thứ, nhưng Thúy Vân thì được mọi thứ. Được chồng đẹp trai, hào hoa phong nhã, con nhà trâm anh thế phiệt có truyền thống văn chương “Nền phú quý, bậc tài danh/ Văn chương nết đất, thông minh tính trời/ Thiên tư tài mạo tót vời/ Vào trong phong nhã, ra ngoài hào hoa”, đi đến đâu sáng bừng lên đến đó “Hài văn lần bước dặm xanh/ Một vùng như thể cây quỳnh cành dao”. Sắc đẹp thúy Vân xứng tầm với Kim Trọng, người con gái có đức tính trong sạch như tuyết trắng “tuyết tinh thần”, đi đứng, ăn nói trang trọng “Vân xem trang trọng khác vời/ Khuôn trăng đầy đặn, nét ngài nở nang/ Hoa cười ngọc thốt đoan trang/ Mây thua nước tóc tuyết nhường màu da”. Thúy Vân không yêu, không lấy Kim Trọng thì còn lấy ai đây để hơn được Kim Trọng. Kim Trọng không yêu không lấy Thúy Vân thì còn lấy ai đây để hơn được Thúy Vân người đứng thứ hai á hậu chỉ sau Thúy Kiều hoa hậu; số 1 về tài sắc. Không có chứng cứ nào để nói Thúy Vân và Kim Trọng không yêu nhau, cặp đôi như thế không yêu nhau mới là điều lạ. Cặp đôi này không cần ai mối lái, họ cũng sẽ đến với nhau và lấy nhau. Thúy Vân lấy được chồng làm quan, đứng đắn, tài giỏi như thế, Thúy Vân còn mơ ước điều gì hơn thế. Nói Kim Trọng không có tình yêu với Thúy Vân và Thúy vân không yêu Kim Trọng chỉ là suy diễn theo quan điểm, tư tưởng người thời nay. Ngày xưa các quan lại giầu có thường lấy nhiều vợ. Nguyễn Nghiễm cha Nguyễn Du lấy tới 8 bà vợ. Kim Trọng chỉ lấy một mình Thúy Vân. Điều đó nói lên gì?! Chẳng phải là Kim Trọng rất yêu Thúy Vân đó sao! Tình nghĩa vợ chồng thời xưa sâu nặng, bền vững. Không có bất cứ lý do gì để hai người Thúy Vân - Kim Trọng không đến với nhau, không yêu nhau, không lấy nhau, cơ trời đã tác hợp cho họ nên duyên vợ chồng. Các bạn nam trẻ, nếu bạn ở vào địa vị như Kim Trọng, bạn có yêu Thúy Vân không? Các ban nữ trẻ, nếu bạn ở vào địa vị như Thúy Vân, bạn có yêu Kim Trọng không? Hãy nhấn vào yêu, thích để thể hiện ý kiến mình. Lấy đoạn Nguyễn Du viết về Kim Trọng nhớ thương Kiều, sau khi biết tin Kiều phải bán mình chuộc cha, để nói rằng Kim Trọng lúc nào cũng tưởng nhớ Kiều là không thuyết phục, không đúng sự thật trong Truyện Kiều. Kim Trọng đau đơn, xót thương Thúy Kiều đến độ nước mắt chảy ra pha máu hồng “Vật mình vẫy gió tuôn mưa/ Dầm dề giọt ngọc thẫn thờ hồn mai/ Đau đòi đoạn/ Ngất đòi thôi/ Tỉnh ra lại khóc, khóc rồi lại mê’ và “Ruột tằm ngày một héo hon/ Tuyết sương ngày một hao mòn mình ve/ Thẫn thờ lúc tỉnh lúc mê/ Máu theo nước mắt hồn lìa chiêm bao”. Vương Ông khuyên giải mấy cũng không được “Quá thương chút nghĩa đèo bòng/ Nghìn vàng thân ấy thì hòng bỏ sao/ Dỗ dành khuyên giải trăm chiều/ Lửa phiền khôn dập càng khêu mối phiền”. Cha Kim Trọng lo sợ cho tính mạng Kim Trọng “Xuân huyên lo sợ xiết bao/ Quá ra khi đến thế nào mà hay!”. Ông đưa ra một giải pháp tuyệt vời là cưới Thúy Vân cho Kim Trọng “Vội vàng sắm sửa chọn ngày/ Duyên Vân sớm đã xe dây cho chàng/ Người yểu điệu, kẻ văn chương/ Trai tài gái sắc xuân đương vừa thì”. Tuy vậy nỗi đau đớn thương xót Thúy Kiều cũng không một lúc mà quên được “Tuy rằng vui chữ vu quy/ Vui này đã cất sầu kia được nào!/ Khi ăn ở lúc ra vào/ Càng âu duyên mới càng dào tình xưa/ Nỗi nàng nhớ đến bao giờ/ Tuôn châu đòi trận vò tơ trăm vòng/ Có khi vắng vẻ thư phòng/ Đốt lò hương, giở phím đồng ngày xưa/ Bẻ bai rủ rỉ tiếng tơ/ Trầm bay lạt khói gió đưa lay rèm/ Dường như bên chái trước thềm/ Tiếng Kiều đồng vọng bóng xiêm mơ màng/ Bởi lòng tạc đá ghi vàng/Tưởng nàng nên lại thấy nàng về đây”. Đó thể hiện sự thương nhớ của Kim Trọng thời kỳ đầu, khi biết tin Thúy Kiều phải bán mình chuộc cha. Điều đó chứng tỏ Kim Trọng là con người chân tình, có tình cảm sâu nặng. Con người như thế không thể nào không yêu Thúy Vân, khi lấy nàng làm vợ. Điều đó cũng chứng tỏ sự miêu tả tâm lý con người tuyệt vời của Nguyễn Du. Sau đó nỗi thương cảm của Kim trọng cũng nguôi ngoai dần, chàng chăm chỉ học hành và thi đỗ làm quan “Cửa trời rộng mở đường mây/ Hoa chào ngõ hạnh hương bay dặm phần”. Nguyễn Du ca ngợi cặp đôi Kim Trọng Thúy Kiều “Một nhà phúc lộc gồm hai/ Thiên niên dằng dặc quan giai lần lần/ Thừa gia chẳng hết nàng Vân/ Một cây cù mộc một sân quế hòe/ Phong lưu phú quý ai bì/ Vầy xuân một cửa để bia muôn đời”. Kim Trọng và Thúy Vân đã đưa dòng họ Kim ngày càng phát đạt, trường tồn mãi mãi, là tấm gương sáng cho muôn đời sau và trở thành cụ Tổ nhiều đời của dòng họ. *. LÊ THANH LONG Địa chỉ Phòng 1132, nhà HH03C, Khu đô thị Thanh Hà, xã Cự Khê, huyện Thanh Oai, Hà Nội. Email lethanhlong321 Điện thoại ........................................................................................................... - Cập nhật theo nguyên bản từ email tác giả gửi ngày - Ảnh dùng minh họa cho bài viết được sưu tầm từ nguồn internet. - Bài viết không thể hiện quan điểm của trang Đặng Xuân Xuyến. - Vui lòng ghi rõ nguồn khi trích đăng lại.

thúy vân và kim trọng