Đích Tử Nan Vi. 9. Trung bình: 9 (1 vote) Tác giả: Thạch Đầu Dữ Thủy. Dịch giả: Fynnz. Mục sách : Tiểu thuyết tình yêu. Tình trạng: Hoàn (full) Từ khóa:
Tử vi tuần mới từ 12/9 đến 18/9 của 12 con giáp - tuổi Tý, Sửu, Dần, Mão, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất, Hợi về tình duyên, tài lộc chi tiết nhất:. Tử vi tuổi Tý Xem tử vi của 12 con giáp, Chính Ấn xuất hiện mang tới nhiều may mắn cho những người tuổi Tý vẫn đang bộn bề công việc trong tuần này.
Thuộc truyện: Đích Tử Nan Vi Vãn thiện của Hoàng thượng đương nhiên là phong phú, kỳ thật đã quá canh giờ dùng bữa, Minh Trạm nhìn Phượng Cảnh Kiền bằng ánh mắt khó hiểu. Phượng Cảnh Kiền cười nói, "Trẫm đã dùng bữa, ngươi thong thả ăn đi." Minh Trạm không kén ăn, huống chi đây lại là tay nghề của ngự trù, muốn kén ăn cũng không phải chuyện dễ.
Thanh tra, giám sát ngân hàng nhằm góp phần bảo đảm sự phát triển an toàn, lành mạnh của hệ thống các tổ chức tín dụng và hệ thống tài chính; bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của người gửi tiền và khách hàng của tổ c hức tín dụng; duy trì và nâng cao lòng tin của công chúng đối với hệ thống các tổ
♠ Bạn đang nghe truyện Đích Tử Nan Vi của nhà văn Thạch Đầu Dữ Thủy.♠ Thể loại: 1×1, cường cường, cung đình, hầu tước, thiên chi kiêu tử, hài
Đánh giá: 8.5/10 từ 2 lượt. Tên truyện: Đích phi sách/ 嫡妃策. Tác giả: Chân Ái Vị Lương/ 真爱未凉. Thể loại: trọng sinh, cung đấu, trạch đấu. Edit: Ndmot99 🐬🐬🐬. Độ dài: 231 chương. Văn án. An Cửu là đích nữ cũng là đại tiểu thư của phủ Quốc Công, sinh ra là
lOmq0y. Truyện Đích Tử Nan Vi của tác giả Thạch Đầu Dữ Thủy thuộc thể loại tiểu thuyết cổ đại , là truyện xuyên không hay nhất , cung đình, hầu tước, thiên chi kiêu tử, đấu trí đấu dũng và điều đặc biệt là xen lẫn vào đó là những tình huống hài hước mang lại cảm giác vui vẻ đến cho các bạn đọc. Ở cổ đại, thứ nữ phải phấn đấu, thứ tử phải tranh là đích tử, giống như ngoại trừ làm vật hy sinh thì chẳng còn tác dụng gì Trạm lại cảm thấy bản thân mình ngay cả làm vật hy sinh cũng không đủ tư cách, hắn chỉ là một kẻ bị câm. Căn bản không cần người ta phí tám đời đến tranh đoạt với hắn, bản thân hắn đã mất đi quyền thừa kế. Truyện sẽ có kết thúc như thế nào và hài hước ra sao thì mời các bạn cùng đọc truyện . Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Đích Tử Nan Vi! Mới Cập Nhật Có Thể Bạn Cũng Muốn Đọc Hoàng Đế Nan Vi Thạch Đầu Dữ Thuỷ Đồng nhân [Tam sinh tam thế...] Tình yêu đến lúc nào không hay kimura livia Hồng Hoang Ta Muốn Làm Nhân Hoàng Mực Nhuộm Đại Kiếm Bá Đạo Dâm Hiệp Hệ Thống ĐẠI DÂM HIỆP Vô Địch Thần Chủ Clash of clan Gặp Được Em Là Chân Mệnh Hi Văn
Minh Trạm dùng bữa xong xuôi ở Từ Ninh Cung thì liền trở về Thạch Lưu viện để xem hạ nhân dọn đồ. Phượng Cảnh Kiền an bài khu vực cho hắn thật không tệ, phía đông là tam hoàng tử Phượng Minh Tường, phía tây là tứ hoàng tử Phượng Minh Thụy. Đồ đạc của Minh Trạm thật sự nhiều, trong viện không còn chổ để chứa, phải đặt trước cửa. Tục ngữ nói, bà con xa không bằng láng giềng gần. Các hoàng tử đến giờ ngọ cũng phải quay về viện của mình để dùng bữa nghỉ ngơi, tam hoàng tử Phượng Minh Tường là người ôn hòa, tự giới thiệu trước, “Ngươi là đường đệ con của Trấn Nam Vương thúc phải không, ta là tam hoàng tử, người của ngươi có đủ hay không, có cần ta phái thêm người lại đây giúp ngươi một tay hay không.” Minh Trạm thi lễ với Phượng Minh Tường rồi kéo lấy Phạm Duy, chỉa chỉa vào Phượng Minh Tường, lại chỉa vào yết hầu của mình, Phạm Duy thi lễ, nhẹ nhàng nói, “Bái kiến tam hoàng tử. Đây là tứ gia nhà ta, Phượng Minh Trạm. Về sau chúng ta sẽ ở Thạch Lưu viện, thỉnh tam hoàng tử ngài chiếu cố.” “Đương nhiên rồi, không cần phải khách khí với ta đâu.” Phượng Minh Tường mỉm cười. Phạm Duy vừa cười vừa nói, “Đi theo tứ gia đến đây đều là hạ nhân và nha hoàn, lực nhuyễn thân nhược, nếu thuận tiện thì thỉnh tam hoàng tử cho mượn vài nô tài giúp đỡ nâng mấy cái rương này đem vào phòng để đám nha hoàn dọn dẹp thu xếp lại.” Phượng Minh Tường đương nhiên vui lòng hỗ trợ, liền nói, “Trong viện lộn xộn, không bằng tứ đệ đến viện của ta nghỉ ngơi một chút, đợi bọn họ thu dọn xong thì tứ đệ có thể tiến vào.” Minh Trạm liền thức thời đi theo Phượng Minh Tường, lưu lại Phạm Duy chỉ huy khuôn viên hỗn độn. Phạm Duy cười nói, “Tứ gia yên tâm, ta sẽ xem bọn họ thu dọn, sẽ không để cho bọn họ làm hư đồ của ngài.” Phượng Minh Tường là người rất chu đáo, đầu tiên là hỏi trà hỏi cơm, biết được Minh Trạm đã dùng ngọ thiện ở Từ Ninh Cung, liền phái người mang nước trà đến rồi phân phó một câu, “Dùng cái tách mới.” Phượng Minh Tường rất thích nói, “Tứ đệ đến đây khi nào? Chúng ta đều biết hôm nay các ngươi sẽ đến, Thạch Lưu viện đã được tu sửa từ hai tháng trước, nghe nói trước kia là chỗ cư ngụ của Trấn Nam Vương thúc. Tứ đệ vừa đến, có cái gì cần giúp thì cứ nói với ta, đừng khách khí. Ở phía tây của ngươi là Minh Thụy, hắn cũng đứng hàng thứ tư, hai ngươi sẽ bị trùng cách xưng hô, như vậy ta trực tiếp gọi tên của ngươi nhé?” Minh Trạm vừa cười vừa gật đầu, cầm lấy tách trà uống một ngụm nhỏ, không thể so với mùi thơm ngát lại tươi mới của Từ Ninh Cung. “Minh Trạm, chỉ có một mình ngươi ở Thạch Lưu viện à? Nghe nói đại ca của ngươi là Minh Lễ cũng đến đây, vì sao không thấy hắn.” Minh Trạm lấy ra quyển vở nhỏ và cây bút chì rồi viết, “Đại ca ở tại vương phủ.” “À.” Phượng Minh Tường không hỏi nhiều mà chỉ cười nói, “Đúng rồi, còn Thục Nghi quận chúa cũng ở ngoài cung hay sao?” Minh Trạm gật đầu, “Chiều nay đại tỷ sẽ tiến cung thỉnh an Thái hậu.” Đương nhiên nếu Ngụy thái hậu muốn tăng thêm thân phận của Minh Diễm thì chẳng còn gì tốt hơn là để Minh Diễm ở lại Từ Ninh cung, chuyện này phải xem tâm tình của Ngụy thái hậu. “Như vậy phỏng chừng Phúc Xương bác cũng phải đến.” Phạm Minh Tường chớp cặp mắt linh động của hắn, vừa cười vừa nói với Minh Trạm, “Về sau cùng nhau học hành thì ngươi có thể gặp được thư đồng của nhị ca là Đỗ Như Lan, hắn chính là tiểu cửu tử của ngươi, hắn nhất định sẽ nịnh bợ ngươi.” Minh Trạm cười cười, cũng chưa chắc, hắn vừa mới đắc tội với mẫu thân của nhị hoành tử. Phượng Minh Tường nhiệt tình hiếu khách, hạ nhân bên cạnh cũng tinh mắt, đại cung nữ ôm đến hai chiếc cốc phỉ thúy hình lá sen, một cốc chứa đầy quả anh đào đỏ tươi như lửa, cốc còn lại là những trái nho màu đỏ tím, trong veo như nước làm cho người ta có cảm giác cực kỳ thèm ăn. “Bẩm chủ tử, tứ gia, đây là Từ Ninh cung ban thưởng sáng nay, rất tươi mới, chúng nô tỳ đã rửa sạch, chủ tử, tứ gia mời nếm thử.” Minh Trạm lấy ra hà bao để thưởng, cung nữ kia liền lắc tay từ chối, Phượng Minh Tường cười nói, “Minh Trạm vừa đến, thưởng ngươi thì cứ nhận đi. Sau này đối đãi với hắn cũng như đối đãi với ta.” Cung nữ hai tay tiếp nhận, khom người tạ thưởng rồi vừa cười vừa nói, “Tứ gia ban thưởng là phúc khí của nô tỳ. Cho dù không thưởng thì cũng là bổn phận của nô tỳ. Nếu nô tỳ hầu hạ tứ gia là vì phần thưởng thì chủ tử cũng đã chọn lầm Tân Hà rồi.” “Ấy chà, ngươi còn để ý hơn cả ta nữa. Nha đầu nhanh mồm nhanh miệng, lui xuống đi.” Phượng Minh Tường vừa cười vừa khiển trách một câu, sau đó quay sang nói với Minh Trạm, “Cũng là do ta nuông chiều sinh hư.” Minh Trạm viết nói, “Thật khả ái.” Phượng Minh Tường nhéo khuôn mặt béo ú của Minh Trạm rồi nói một cách khinh thường, “Ngươi cũng biết cái gì gọi là khả ái à?” Minh Trạm tức đến nhe răng. Phượng Minh Tường cười ha ha. Yến tiệc tại Từ Ninh cung thật náo nhiệt, Ngụy quý phi bị mất thể diện lúc chính ngọ cho nên hiện tại sẽ không xuất hiện. Vài vị hoàng tử đều đến, còn có nhị công chúa tam công chúa chưa được gả, Minh Diễm cũng đang nói chuyện với Ngụy thái hậu. Xưa nay Minh Diễm lanh lợi, Ngụy thái hậu nói chuyện với nàng có vẻ hiền từ, đã quyết định sẽ lưu Minh Diễm ở tại Từ Ninh cung. Đại hoàng tử mất sớm, nhị hoàng tử Phượng Minh Lan trên thực tế trở thành trưởng tử, Phượng Minh Lan có dung mạo như mẫu thân, trên mặt của nam nhân lại có nét của hoa mẫu đơn khiến hắn có vẻ ôn nhu. Phượng Minh Lan có lẽ đã biết mẫu thân bị Minh Trạm chọc tức cho nên ánh mắt quan sát Minh Trạm thật không tốt chút nào. Tam hoàng tử Phượng Minh Tường lại rất tốt với Minh Trạm, cười hi hi ha ha. Tứ hoàng tử Phượng Minh Thụy trời sinh khuôn mặt trứng thối giống như người khác nợ hắn hai trăm lượng, đồng tử màu hổ phách giống như đóng băng, người nào bị hắn liếc mắt một cái liền cảm thấy toàn thân toát ra hàn khí, người lạ chớ gần. Minh Trạm thậm chí cảm thấy vị tứ hoàng tử này nếu tùy tiện đứng trước cửa có thể làm môn thần, quỷ mà thấy hắn cũng đều e ngại. Ngũ hoàng tử Phượng Minh Giả là nhi tử của Nguyễn quý phi, tuổi còn nhỏ, vừa mới được đi học, béo tròn trắng nõn, đứng với Minh Trạm như thân huynh đệ. Đều là cốt nhục chí thân, lại không có tiểu thiếp làm mất mặt, mọi người ngồi vây quanh một bàn ăn dài được điêu khắc bằng gỗ hoa lê. Ngụy thái hậu và Hoàng thượng sóng vai ngồi ở chủ vị, bên phải của Ngụy thái hậu là nhị công chúa, bên trái của Hoàng thượng là nhị hoàng tử Phượng Minh Lan. Ôi, hai cái nhị. Mọi người vốn định theo thứ tự mà tự ngồi, Hoàng thượng cười nói, “Ba nha đầu các nàng ngồi xen kẻ, Minh Lễ ngươi ngồi với Minh Lan. Minh Trạm ngươi ngồi với Minh Tường và Minh Thụy. Minh Giả, ngươi tuổi còn nhỏ, không được uống rượu, có biết hay chưa?” Phượng Minh Giả ngọng nghịu nói, “Con biết rồi, con chỉ uống rượu trái cây thôi, chỉ uống một ly nhỏ nhất để hoan nghênh nhị vị ca ca đến đế đô.” Phượng Cảnh Kiền cười vui vẻ, “Được rồi, chỉ cho phép một ly nhỏ nhất.” “Dạ.” Phượng Cảnh Kiền nâng ly, cười vang, “Hôm nay Minh Lễ Minh Trạm từ VânNamđường xá xa xôi mà đến đây, Thái hậu cố ý thiết đãi phong yến vì bọn họ. Minh Lễ Minh Trạm là bảo bối của Trấn Nam Vương thúc của các ngươi, nhất là Minh Trạm, tuổi còn nhỏ, lại cùng các ngươi đến Đạo trai học hành, các ngươi phải chiếu cố hắn nhiều một chút. Hắn không biết cái gì thì các ngươi làm huynh đệ phải giúp đỡ một tay, đây là bổn phận. Cốt nhục hoàng thân quốc thích, cần phải thân cận nhiều hơn mới được. Nào, chúng ta cùng nâng ly trước.” Minh Trạm rất ít khi uống rượu, loại rượu này lại có một chút cay xè, vừa chẹp vào miệng liền hà ra một hơi, vội vàng gắp một miếng ngó sen lạnh bỏ vào miệng để áp mùi rượu, Phượng Cảnh Kiền cười nói, “Đổi rượu trái cây cho Minh Trạm đi.” Minh Trạm bị rơi xuống đãi ngộ giống Phượng Minh Giả năm tuổi. Cùng Hoàng thượng dùng bữa có một ưu việt là không bị ép rượu. Phượng Cảnh Kiền cũng không vì vui vẻ mà quá chén, bất quá chỉ ba bốn ly liền dừng lại, các hoàng tử đương nhiên cũng tự chủ. Ngụy thái hậu chỉ vào một miếng ức gà tơ rồi nói, “Ai gia thấy lúc dùng ngọ thiện thì Minh Lễ thích món này cho nên liền bảo bọn họ làm lại, đưa đến trước mặt của hắn đi, đỡ cho hắn phải giữ thể diện, không tiện đưa đũa gắp.” “Đưa món quý lạ này cho Minh Trạm dùng thử” Tuy rằng khó tránh khỏi bất công nhưng Ngụy thái hậu vẫn cố gắng đối xử công bình. Minh Lễ Minh Trạm đứng dậy tạ thưởng, Ngụy thái hậu cười nói, “Toàn gia dùng bữa, không cần phải nhiều quy củ như vậy, ngồi xuống ăn đi.” Phượng Minh Tường vẫn nhiệt tình như trước, thường xuyên gắp thức ăn cho Minh Trạm, cũng hỏi thăm Minh Lễ vài câu về phong cảnh ở Vân Quý để mở mang kiến thức, Minh Lễ và Phượng Minh Lan đã có một chút ăn ý, tuy ít lời nhưng lại lộ ra cảm giác thân cận. Trong bữa tiệc chỉ có Phượng Minh Thụy không nói câu nào, cứng ngắc ngồi im, cứng ngắc dùng bữa, khổ thân cho Phượng Minh Giả ngồi kế bên của hắn, há hồm nhưng không dám nói chuyện với tứ ca của mình. Nhưng thật ra Minh Diễm lại rất có kinh nghiệm giao tiếp với tiểu hài tử, thường xuyên hỏi Phượng Minh Giả vài câu, cũng chiếu cố miếng ăn cho hắn. Ngụy thái hậu nhìn cả sành đường toàn con cháu, tuy rằng Minh Trạm không được nàng ưa thích nhưng bất quá nhìn sang Hoàng thượng một chút, lại liếc mắt nhìn Phượng Minh Lan và Phượng Minh Lễ một chút, trong lòng của Ngụy thái hậu dâng lên nỗi vui sướng thản nhiên, trên mặt càng thêm hiền hòa. Bữa tối này ăn thật thoải mái, chủ yếu là vì ngự trù trong Từ Ninh cung có tay nghề giỏi, Minh Trạm lo ăn lo uống, không có thời gian để suy tư. Bởi vì hắn bị câm cho nên cũng ít có người nói chuyện với hắn, rượu ngon món ngon, đương nhiên là phải hưởng thụ một chút. Dùng xong bữa tối, canh giờ vẫn còn sớm, mọi người cùng uống trà thơm, ở bên cạnh Thái hậu trò chuyện vui vẻ. Vẫn là trà ở chỗ của Ngụy thái hậu là ngon tuyệt, đương nhiên trà của Hoàng thượng cũng không tệ. Minh Trạm dùng ba ngón tay cầm tách trà, vẫn chưa uống một ngụm nào thì chợt nghe Ngụy thái hậu gọi tên hắn, “Minh Trạm, ngươi vừa đến đế đô, tuổi lại nhỏ, ai gia rất lo lắng.” Sau đó Ngụy thái hậu chỉ vào một cung nữ mặc y phục màu phỉ thúy, ôn hòa cười nói, “ Đây là đại cung nữ đắc lực của ai gia, Anh nhi. Anh nhi rất khéo tay, để cho Anh nhi hầu hạ ngươi, có người biết chừng mực sẽ tốt hơn.” Minh Trạm mím môi nhìn về phía Ngụy thái hậu rồi lắc đầu, sau đó lại khoát tay. Ngụy thái hậu nhất thời nổi giận, thân mình đang dựa vào nhuyễn tháp liền ngồi thẳng dậy, giận tái mặt mà hỏi, “Sao, ngươi không cần à?” Minh Trạm gật đầu, lẳng lặng nhìn Thái hậu, khóe miệng của Ngụy thái hậu rũ xuống, hai hàng nếp nhăn bên khuôn miệng hiện lên rõ ràng, trong mắt lộ vẻ tàn khốc. Phượng Minh Lễ trong lòng trách Minh Trạm không biết tốt xấu, vội vàng khiển trách, “Tứ đệ, đây là Hoàng tổ mẫu yêu thương ngươi nên mới ban thưởng. Có Anh nhi cô nương chiếu cố chính là phúc phận của ngươi.” Minh Trạm giống như hoàn toàn không nghe thấy lời nói của Phượng Minh Lễ, mọi người đang vui vẻ trò chuyện liền lập tức an tĩnh trở lại, sắc mặt của Ngụy thái hậu càng thêm khó coi nhưng lại không phát cáu. Dù sao Minh Trạm cũng là đích tử của Phượng Cảnh Nam, cho dù bị khuyết tật nhưng cũng là đích tử. Đây là ngày đầu tiên đến đế đô, trong lòng nếu không vui thì bên ngoài cũng không nên khinh thường. Tất cả mọi người kinh ngạc khi thấy Minh Trạm to gan lớn mật, ngay cả lời của Ngụy thái hậu mà cũng dám bác bỏ, đều tự khẩn cấp suy tính, nhưng không có ai đứng ra khuyên bảo. Phượng Cảnh Kiền đành vừa cười vừa nói, “Mẫu hậu, Trạm nhi dẫn theo không ít hạ nhân, có lẽ đã quen hầu hạ hắn. Không bằng giao Anh nhi cô nương cho Minh Lễ đi, Minh Lễ là một tiểu tử choai choai, lại ở ngoài cung, làm sao biết trông nom chính mình, đúng lúc có thể đem Anh nhi ban cho Minh Lễ giải sầu.” Ngụy thái hậu đánh giá hôm nay có lẽ sẽ không đợi được bậc thang của Minh Trạm, vì vậy liền leo xuống bậc thang của Hoàng thượng, mang theo ba phần tức giận mà gật đầu nói, “Cứ an bài như vậy đi.” Yến tiệc giải tán, kẻ nào nên xuất cung thì xuất cung, kẻ nào nên trở về phòng thì trở về phòng. Sau khi cung tiễn Ngụy thái hậu thì mọi người lại cung tiễn Hoàng thượng, Phượng Cảnh Kiền co bàn tay lại rồi cốc một cái lên trán của Minh Trạm, sau đó xoay người rời đi. Minh Trạm xoa xoa đầu, ngẩng đầu chống lại một đôi mắt tràn đầy cân nhắc. ………..
.Đích Tử Nan Vi. Tên Tiểu mũm mĩm – Tiểu Minh Trạm Đệ Nhất Bộ Đích Tử Nan Vi Làm đích tử thật khó; đích tử = con trai vợ cả Đệ Nhị Bộ Hoàng Đế Nan Vi Làm Hoàng đế thật khó Tác giả Thạch Đầu Dữ Thủy Chuyển ngữ Fynnz với sự giúp đỡ của QT Thể loại 1×1, cường cường, cung đình, hầu tước, thiên chi kiêu tử, hài, đấu trí đấu dũng, xuyên không Tình trạng hoàn Văn án Ở cổ đại, thứ nữ phải phấn đấu, thứ tử phải tranh đoạt. Thân là đích tử, giống như ngoại trừ làm vật hy sinh thì chẳng còn tác dụng gì khác. Minh Trạm lại cảm thấy bản thân mình ngay cả làm vật hy sinh cũng không đủ tư cách, hắn chỉ là một kẻ bị câm. Căn bản không cần người ta phí tám đời đến tranh đoạt với hắn, bản thân hắn đã mất đi quyền thừa kế. Link Word 2007 Link Word 97-2003 …….. Đọc xong bộ này, các bạn có thể đọc tiếp Hoàng Đế Nan Vi, là bộ thứ 2 của Đích Tử Nan Vi, cốt truyện nối tiếp.
Một trong những thể loại yêu thích của Chủ nhà là Cung đấu. Đã từng đọc qua khá nhiều bộ như Cấm Cung, Sửu hoàng, Nam phi nan vi,…Nhưng mà thích nhất là hệ liệt Đích tử nan vi, Hoàng đế nan vi. Mới bắt đầu đọc, Chủ nhà cũng cảm thấy oải với cái độ dài dã man con ngan của nó, may là nhà edit hoàn rồi, chứ không chắc chớt. Bộ này cũng có thể xem là một trong những bộ tiêu biểu của thể loại cung đấu. Sở dĩ Chủ nhà rất thích nó, là vì nhửng lí do sau + Thứ nhất, không ngược, CP trong đây xem như là chậm nhiệt, thụ lưu manh háo sắc với mỹ công đại thúc cáo già hay như lời của cha thụ là tiện nhân. Chủ nhà hoàn toàn không thích đọc ngược, bởi vì cảm thấy đời thực đã đủ ngược rồi, đọc truyện một phần là giải trí, nếu còn tự ngược mình nữa thì thôi rồi luôn. + Thứ hai thích CP này, tác giả đã xây dựng được một CP độc nhất vô nhị Em thụ Minh Trạm thực sự rất thông minh, là xuyên qua, nhưng không phải giống một số bộ là bàn tay vàng, nhan sắc khuynh thành vạn người mê hay có siêu năng lực. Em thụ trọng sinh vào đích tử của Trấn Nam vương, tuy nhiên lại là kẻ câm, ngoại hình chỉ xem như là mũm mĩm đáng yêu, thậm chí lần đầu đi xem mắt còn dọa sợ đối tượng. Cái mình thích là tính cách cũng như trí tuệ của bạn. Về tính cách thụ không thánh mẫu, ai hại ta thì để đó, từ từ xử nó sau, nhưng cũng tuyệt đối không giết người như rạ, thụ không thích giết người, thậm chí thân là đích tử lại bị thứ nữ kinh mạn, nhưng vẫn chịu đựng, tuy nhiên cũng không phải là dạng thánh mẫu luôn luôn tha thứ. Thụ từ một đích tử câm, muốn sống an nhàn, nhưng vì bị đưa đến kinh thành làm chất tử mà quyết tâm trỗi dậy, hướng người cha tiểu tiện nhân công gọi đòi những thứ thuộc về mình, đến kinh thành “rù quến” thúc thúc hoàng thượng đại tiện nhân cũng là công gọi, từng bước từng bước trở thành thế tử, rồi lại thành thái tử ,sau đó lên ngôi. Minh Trạm không ham quyền lực, có thể chấp nhận làm một đích tử câm sống an nhàn suốt đời , nếu không bị bức bách tuyệt đối không lộ mình, nhưng đã làm thì phải làm cho hoành tráng. Minh Trạm có thể vì Trưởng tỷ cùng cha khác mẹ mà đập đầu tên hôn phu của nàng, trở mặt với Trưởng công chúa, lúc đó Minh Trạm ngoại trừ có được vài phần yêu thích của HOàng thượng thì không có gì nữa. Về con đường làm vua, tuy là bị bức bách, nhưng đã làm là phải tới nơi tới chốn, Minh Trạm tuyệt không làm một vị vua bù nhìn, cho dù chỉ làm trong 20 năm, từng bước từng bước chiếm lấy toàn bộ quyền lực, bình ổn các lão thần, lo cho dân cho nước. Cuối truyện, sau khi thụ từ ngôi cùng công sinh sống, sau khi công chết vì bệnh, Minh Trạm ngay lập tức uống thuốc độc tự tử. Minh Trạm là người cầm được buông được, biết cái gì là quan trọng, từ lúc đầu chỉ là một đích tử vô dụng, trở thành thế tử, thái tử rồi làm vua, có trong tay tất cả nhưng vẫn quyết định bỏ hết để cùng công, tới phút cuối cùng cũng tuyệt không để công một mình. Có thể nói, đây chính là nhân vật thụ mình thích nhất, không võ công cái thế, không nhan sắc khuynh thành, không bàn tay vàng, nhưng từng bước lại khiến người ta khâm phục trí tuệ của ẻm. Về công, thực ra thì mình cảm thấy trong bộ này công có vẻ bị lu mờ, tuy là công rất thông minh, rất đẹp, võ công cao,tính cách thì khỏi nói, có thù tất báo , lại cực kì cáo già, nhưng có vẻ do bạn thụ đã được xây dựng quá hoàn mỹ rồi, nên bạn công hơi bị chìm. + Thứ ba, là về tình tiết. Bộ truyện này có rất nhiều nhân vật, mỗi nhân vật lại đóng vai trò quan trọng trong quá trình tranh đấu của thụ. Các tình tiết về hoàn cảnh của các nhân vật khiến họ trở nên đặc biệt. Các màn tranh đấu thì khỏi nói, cực kì logic, hoàn toàn không khiên cưỡng. Tuy nhiên, cho dù hay cách mấy thì vẫn có sạn,đó chính là tình tiết sứ giả Việt Nam và Miến Điện đấu nhau trên điện, công chúa nước Việt Nam bị gọi thành Khuynh quốc, ám chỉ nước ta vong quốc. Có khá nhiều đồng chí vì lí do này mà tẩy chay bộ này, nói là tác giả này chửi xéo Việt Nam. Đúng, mình công nhận điều đó, tuy nhiên nếu các bạn nói vậy, thì thôi đừng đọc đam của Trung Quốc nữa, đọc đam Việt đi. Vấn đề chính trị là vấn đề nhạy cảm, tác giả cũng là người dân bình thường, chịu giáo dục bình thường, nếu như ngay từ nhỏ họ đã được dạy rằng Trường Sa Hoàng Sa là của TQ, vậy thì họ sẽ nhìn chúng ta như cướp nước, cũng giống như nếu từ nhỏ bạn được dạy là 1+1=3, vậy thì nếu có người nói 1+1=2, bạn sẽ xem người đó là kẻ điên, ngu dốt, cho dù điều họ nói đúng đi chăng nữa. Mình nghĩ khi thưởng thức một bộ truyện, hãy dùng tâm lí khách quan mà nhìn nhận nó. Nhìn chung, bộ truyện này vẫn có sạn, thậm chí là sạn bự, vì nó mang tính chất dân tộc nhưng nó vẫn là bộ truyện đáng xem.
Minh Kỳ mặc thanh sam của nam trang, mái tóc đen nhánh búi thành một cục như nam nhân, tùy tiện cố định bằng một cây trâm trầm hương khắc hoa văn, thắt lưng bằng gấm với kích cỡ một tấc buộc chặt duyên dáng trên y phục, chân mang ủng màu da hươu, tư thế oai hùng hiên ngang. “Mẫu thân, hôm nay con có săn được vài con thỏ và gà rừng, còn có một con dê vàng, con giao hết cho trù phòng rồi.” Giọng nói của Minh Kỳ rất trong trẻo, tràn đầy sức sống, trên vai vẫn vác theo một cây cung được trạm trổ, nàng hành lễ theo cách của một nam nhân. Minh Trạm thích Minh Kỳ ăn mặc như vậy, có anh khí của nam tử lại không mất đi vẻ dịu dàng của nữ nhân, mang theo tính cách hòa hợp giữa nam và nữ. Minh Trạm là đệ đệ, hắn đứng dậy chào tỷ tỷ của mình, Minh Kỳ vừa cười vưa đưa cung cho Minh Trạm, “Đây là phụ vương vừa mới ban cho ta, cho ngươi nhìn một cái nè.” Minh Kỳ thích cưỡi ngựa bắn cung, từ trước đến nay không cho ai ***ng đến cung tiễn đao thương của mình, người bình thường sờ một chút cũng không được. Nhưng mà Minh Trạm không nằm trong diện này, hai người là long phượng song sinh, có sự thân thiết của máu mủ ruột thịt, mặc dù tính tình của bọn họ cách nhau một trời một vực, nhưng lại thân thiết tựa như một người. Minh Trạm tiếp nhận cây cung, nhìn thấy khung xương lộ ra màu vàng lịch sự tao nhã thì liền biết đây là loại cung khảm sừng ngưu thượng hạng. Nhấn nhẹ xuống dây cung, hắn vừa cười vừa giơ ngón tay cái lên với Minh Kỳ, Minh Kỳ vuốt ve dây cung như vuốt ve chí bảo, vui mừng nói, “Dây cung này được làm bằng gân bò. Đàn hồi rất tốt, dùng thật thuận tay.” Mặc dù miệng không thể nói nhưng lỗ tai của Minh Trạm lại không thành vấn đề. Vì việc này mà Phượng Cảnh Nam đã thỉnh không ít thầy thuốc về chẩn bệnh cho hắn, ngay cả thái y trong hoàng cung cũng không ngại ngàn dặm xa xôi để đến đây chẩn bệnh cho hắn, nhưng kết quả thì mọi người đều đã nhìn thấy. Sau đó Phượng Cảnh Nam không hề nói thêm về chuyện này, Minh Trạm rốt cục rời xa cuộc sống thuốc thang làm cho hắn vô cùng khổ sở kia. “Ta đã bảo trù phòng làm món đùi dê nướng.” Minh Kỳ biết Minh Trạm thích ăn đùi dê nướng. Vệ vương phi đang tưới nước cho một chậu sơn trà lớn, nàng không quay đầu lại mà chỉ dịu dàng nói, “Minh Kỳ, đại tỷ tỷ của con đã được tứ hôn, kế tiếp chính là con, cũng nên học một chút trù nghề nấu nướng và thêu thùa, về sau chớ ăn mặc như nam trang như vậy nữa, chẳng giống ai cả.” Minh Kỳ bắt chéo hai tay ra sau đầu rồi ngửa mình dựa vào nhuyễn tháp, hai chân giao nhau, ung dung cười nói, “Hay là mẫu thân sợ rằng con không thể gả cho ai? Con không thích chuyện đó, phụ vương cũng chưa có ý kiến, mẫu thân không cần lo sớm đâu.” Minh Trạm lăng xăng bưng trà đến đút cho Minh Kỳ uống, Minh Kỳ là một người rất mạnh mẽ, đương nhiên điều này cũng có liên quan đến Phượng Cảnh Nam. Minh Trạm là một người câm, Phượng Cảnh Nam nhìn hắn giống như nhìn thấy một vật phẩm thất bại, vì vậy rất ít khi nói chuyện với hắn. Minh Trạm cũng không phải là kẻ quen đi áp mặt vào mông người để hâm nóng cho người ta, Phượng Cảnh Nam hờ hững với hắn thì hắn cũng xem đối phương như người chết. Nhưng thật ra Minh Kỳ và Phượng Cảnh Nam lại rất có duyên phận, trong đám nữ nhi chỉ có một mình Minh Kỳ có thể làm cho Phượng Cảnh Nam nhìn bằng con mắt khác. Kỹ thuật cưỡi ngựa săn bắn cũng như võ công của Minh Kỳ đều do chính Phượng Cảnh Nam truyền thụ, hơn nữa thuở nhỏ Minh Kỳ còn được đi học cùng với Minh Trạm, hoàn toàn được bồi dưỡng giống như một nam nhi chân chính. Nếu Minh Kỳ là nam nhân thì Minh Trạm hoàn toàn không nghi ngờ nàng ta sẽ trở thành thế tử của Trấn Nam Vương phủ. Minh Kỳ và Phượng Cảnh Nam thân thiết giống như Minh Trạm và Vệ vương phi. Vệ vương phi dọn dẹp xong cây cảnh, rửa sạch tay, thấy Minh Trạm tự mình xoa bả vai cho tỷ tỷ thì liền bất đắc dĩ nói, “Trạm nhi, để cho bọn nha đầu hầu hạ tỷ tỷ của con là được rồi.” Minh Trạm cười hì hì, càng hăng hái xoa bóp cho tỷ tỷ, Minh Kỳ cười một cách lười biếng, “Mẫu thân thấy chưa, hắn hiếm khi vô cớ ân cần như vậy, nhất định là có việc cầu con.” Minh Trạm vỗ ngực của mình, lại vỗ vào người của Minh Kỳ, ý bảo Minh Kỳ thật khôn ngoan sắc sảo, không ngờ Minh Kỳ đã bắt đầu dậy thì, Minh Trạm ***ng vào một chỗ nho nhỏ mềm mại, cho dù Minh Kỳ đang thoải mái thì cũng nhịn không được mà đỏ mặt, vung tay cho Minh Trạm một cái tát, sau đó đè Minh Trạm xuống nhuyễn tháp rồi vừa đánh vừa mắng một chút, “Ngươi dám ***ng vào một chút nữa thử xem! Ta đánh chết ngươi!” Vệ vương phi vừa nhìn thấy thì liền dở khóc dở cười mà tiến lên ngăn cản, trên người của Minh Trạm đã trúng vài cái tát, vừa đau vừa rát, vội vàng chạy trốn, giương lên đôi mắt nho nhỏ uất ức có thể lấy mạng người. Minh Kỳ vẫn chưa hết giận, chỉ vào chóp mũi của Minh Trạm ở đằng xa, nói một cách căm hận, “Nể mặt mẫu thân ta tha cho ngươi một phen! Lại đây đấm chân cho ta!” Minh Trạm giống như tiểu tức phụ bị bắt nạt, hắn nắm lấy y mệ của Vệ vương phi, có chết cũng không chịu tiến về phía trước. Minh Kỳ thoắt một cái nhảy xuống nhuyễn tháp, phóng nhanh như một con hổ đói vồ mồi, Minh Trạm lập tức vắt giò lên cổ mà chạy trối chết ra ngoài. fynnz810 Minh Kỳ cũng không đuổi theo mà chỉ đứng chống nạnh trước cửa rồi mắng to, “Đừng tưởng là ta không biết chuyện ngươi làm rơi bức Ngô Đạo Tử của ta xuống nước, dám trở về thì ta sẽ lột da của ngươi ra!” Minh Kỳ thích thi họa, hôm trước Phượng Cảnh Nam có được bút tích của Ngô Đạo Tử thì liền đưa cho ái nữ, Minh Kỳ ưu ái như bảo vật. Minh Trạm không có hứng thú đối với mấy thứ này, hắn chỉ tham tài thôi, vì vậy chỉ mượn xem thử, Minh Kỳ xưa nay hào phóng với đệ đệ cho nên lập tức đưa hắn mượn thưởng thức, nào ngờ Minh Trạm bất cẩn làm rơi bút tích của Ngô Đạo Tử vào chậu rửa chân, nghĩ đến bản tính của Minh Kỳ thì liền bị dọa mất hồn mất vía, cũng may Vệ vương phi nhờ người đem đi tu chỉnh, hy vọng có thể giấu diếm được Minh Kỳ. Vì là kẻ đuối lý cho nên Minh Trạm định nịnh bợ lấy lòng Minh Kỳ, không ngờ là người ta đã sớm biết. Đáng lý Minh Kỳ tính giả vờ như không biết, ai dè hôm nay Minh Trạm lại ***ng chạm bậy bạ, hoàn toàn làm cho Minh Kỳ nổi cơn thịnh nộ. Minh Trạm chạy như bị chó rượt ra ngoài Ngô Đồng hiên, phía sau có hai cái đại nha hoàn Thanh Phong và Minh Nguyệt, Minh Nguyệt ôm bụng, vòng eo nhỏ nhắn uốn cong như cây trúc trong gió, cúi người thở hổn hển, “Tứ gia, ngài nghỉ ngơi một chút đi, nhị cô nương không đuổi theo đâu.” Hai gò má của Minh Trạm trở nên ửng đỏ, đôi mắt đen lúng liếng khi cười rộ lên sẽ tràn đầy linh khí, hắn rút ra khăn tay rồi lau mồ hôi trên trán. Nay tỷ tỷ đang nổi nóng, tốt nhất là cứ tránh mặt một hồi, vì vậy Minh Trạm liền dẫn theo hai nha hoàn đi tản bộ. Kỳ thật Minh Trạm không có chỗ nào để đi tản bộ, nội viện ở đây đều là tiểu thiếp của cha hắn, hắn không tiện đi qua. Minh Trạm lảo đảo đến hoa viên trong nội viện, cha của hắn là thổ hoàng đế, nghe nói hoa viên này cũng chỉ đơn giản hơn hoa viên trong đế đô hoành thành một chút mà thôi. Trong hoa viên có nước có đá có cầu có hoa có cỏ, VânNamhoa cỏ hữu tình, trong hoa viên lại tràn đầy nụ hoa, hương thơm ngào ngạt. Minh Trạm tìm một bộ bàn ghế đá bên cạnh hòn non bộ mà ngồi xuống, sau đó chống tay nâng cằm nhìn cá trong hồ đang vẫy đuôi tung tăng bơi lội. Những tia nắng chiếu xuống làm mặt nước lấp lánh ánh vàng, những con cá cũng đặc biệt trở nên tiêu diêu tự tại. Thanh Phong ôn nhu nói, “Nhị cô nương bản tính mau giận cũng mau quên, tứ gia không cần lo lắng, trong chốc lát chúng ta quay về thì nhị cô nương cũng đã nguôi giận.” Ta căn bản không hề lo lắng, Minh Trạm đấm chân. Hắn ngồi ở chỗ này để chờ viện binh. Làm đệ đệ long phượng song sinh của Minh Kỳ thì Minh Trạm đương nhiên hiểu rất rõ Minh Kỳ, Minh Kỳ là người rất sĩ diện, không quan tâm trong lòng giận nhiều hay ít, bàn tay có ngứa hay không, muốn xử lý Minh Trạm nhiều cỡ nào thì bất quá cũng tuyệt đối sẽ không động thủ ở trước mặt ngoại nhân. Phạm vi của ngoại nhân rất rộng, trong khái niệm của Minh Kỳ thì trừ bỏ phụ mẫu thân sinh và thân đệ đệ thì tất cả đều là ngoại nhân. Mặc dù bọn họ có rất nhiều huynh đệ tỷ muội đồng phụ dị mẫu, nhưng tựa hồ từ khi sinh ra đã có khoảng cách không thể vượt qua. Minh Trạm chờ viện binh chính là tứ muội Minh Nhã con của thứ thiếp. Minh Nhã tan học sẽ quay về Cúc hoa uyển của trắc phi Dương thị, hoa viên này là con đường duy nhất mà Minh Nhã phải băng qua. ………… P/S cái tên cúc hoa =, sorry ta nghĩ bậy, kể từ ngày đọc đam mỹ thì hoa cúc đã có nghĩa khác đối với ta =.=
đích tử nan vi